
ôm chặt nàng, gật gật đầu,” Hảo!”
Nàng vô tư như thế, thẳng thắng như thế, mà nội đan đối với một yêu
tinh thì giống như là sinh mạng nhưng nàng lại không chút do dự mà đưa
cho hắn, còn có gì để chứng minh sự chân tình của nàng hơn nữa?
Còn hắn lại gạt nàng chuyện huyết khế, Thanh Liên không khỏi cảm thấy mình có chút đê tiện, đang tính nói hết cho Bảo Bảo nghe thì ngoài cửa
truyền đến tiếng bước chân.
Hắn không thể không để nàng lại trên giường, vừa mới buông màn thì
hai nha đầu đã tiến vào, cung kính hành lễ “ tiểu thư, công tử, cơm
chiều đã chuẩn bị xong, thiếu gia cho nô tỳ mời tiểu thư và công tử đi
dùng cơm”
“Đã biết, sẽ đến ngay”, Thanh Liên đành phải thu hồi ý định, xem ra đợi rời khỏi đây mới có thể nói cho Bảo Bảo nghe.
Bữa ăn chiều hôm nay cũng phong phú như trước kia, cả một bàn lớn
bằng gỗ tử đàn đều tràn đầy đủ loại thức ăn tinh xảo, khiến người ta
nhìn thấy cũng phát thèm, không cần ăn cũng biết nhất định rất ngon.
Nếu ở nơi đô thị phồn hoa thì việc có được một bàn tiệc thịnh soạn
như vậy cũng đã là khó khăn, còn chưa nói tới nơi này là một biệt viện
dùng để nghỉ mát ven hồ, như vậy chứng tỏ năng lực của Liễu gia mạnh đến mức nào.
Lúc này Bảo Bảo cũng đã che giấu bớt một phần linh khí, khi nàng cùng Thanh Liên tiến vào phòng thì đã thấy Liễu Vô Song mỉm cười đứng bên
bàn, thấy bọn họ vào thì lập tức tiến lên đón tiếp “ Thanh Liên, nhị
muội, các ngươi đã tới. Nhị muội thấy thân thể khá hơn chưa? Tiết xuân
khí trời se lạnh, rất dễ bị cảm phong hàn, ta muốn mời đại phu đến nhưng Thanh Liên lại nói không cần, bây giờ nhìn thấy khí sắc của nhị muội
thì đúng là không thể không tin lời của Thanh Liên”
Liễu Vô Song có tài ăn nói, lại nhiệt tình, thoải mái làm cho người
ta cũng khoan khoái trong lòng, Bảo Bảo vốn đang muốn nói lời cáo từ mà
giờ phút này cũng không thể thốt nên lời, chỉ nói “đa tạ Liễu đại ca
quan tâm, ta không sao”
Thanh Liên đỡ Bảo Bảo ngồi xuống rồi mới nói “ Vô Song, chỉ có mấy
người chúng ta, sao lại làm nhiều đồ ăn như vậy, thật là lãng phí, làm
cho huynh muội chúng ta thêm áy náy a”
“Thanh Liên, ngươi lại như vậy rồi, mấy ngày qua ngươi liên tục cảm
ơn ta, xem ra không thật sự xem ta là bằng hữu, nếu không đã không khách khí với ta như vậy. Ngồi xuống, ngồi xuống, từ lúc gặp ngươi tới giờ
đều là bữa trưa không chịu ăn gì, bây giờ đã là bữa cơm chiều, sợ ngươi
ăn uống không ngon miệng nên mới bảo phòng bếp chuẩn bị nhiều món một
chút để ngươi có thêm sự chọn lựa. Nhị muội, ngươi cũng vậy, bệnh nặng
mới khỏi, cần phải bồi dưỡng thêm, chiều nay ta cùng Thanh Liên câu cá
đã bảo phòng bếp thêm chút thuốc bổ vào nấu thành canh cá bổ dưỡng, uống nhiều một chút nha. Nếu còn thích ăn gì thì cứ phân phó một tiếng là
được, cứ coi như đây là nhà của mình, đừng e ngại gì”
Liễu Vô Song ân cần đón tiếp, Thanh Liên và Bảo Bảo thì cùng liếc nhìn nhau một cái, có chút khó xử.
” Đa tạ liễu đại ca!” Bảo Bảo mỉm cười với Liễu Vô Song.
Lúc này Bảo Bảo không còn linh khí bức người như buổi chiều nhưng
Liễu Vô Song cũng không có một chút thất vọng, cảm thấy Bảo Bảo giống
như một khối trân bảo, chẳng qua là do bị bịnh nên mới giảm bớt sự sáng
chói, chỉ cần có chút thời gian, nàng nhất định sẽ khôi phục lại vẻ đẹp
kinh tâm động phách.
Nghe nàng ôn nhu cảm tạ, Liễu Vô Song cảm thấy mỹ mãn vô cùng, đừng
nói là chỉ chuẩn bị một bàn tiệc này, nếu bắt hắn đi lấy mặt trăng trên
trời hắn cũng nguyện ý “ nhị muội, nếu muốn cảm tạ ta thì ăn nhiều một
chút là được”
” Ân!” Bảo Bảo khẽ gật đầu.
Hai nha hoàn cũng từ phía sau tiến lên, chia ra hầu hạ nàng và Thanh
Liên, nhưng Bảo Bảo đưa tay ngăn cản “ không cần, các ngươi lui ra,
chúng ta tự ăn”
“Dạ, tiểu thư”, hai nha hoàn vội lui sang một bên.
“Ca ca, ta muốn uống canh cá do ngươi câu”, Bảo Bảo nhìn về phía Thanh Liên, làm nũng.
Tâm tình vốn có chút buồn bực của Thanh Liên lập tức tốt lên “ được”
Nói xong liền đưa tay múc một bát canh cá đưa tới trước mặt nàng “ uống đi”
” Ân!” Bảo Bảo cúi đầu dùng muỗng nhỏ uống canh cá, cảm thấy thật là ngon.
Lúc này, Thanh Liên cũng gỡ một ít thịt cá,tỉ mỉ gỡ bỏ xương cá, lại
gắp thêm chút thịt bò, rồi đem cả hai thứ bỏ vào chén nàng “ ăn đi”.
Bảo Bảo không nói tiếng nào, chỉ ôn nhu, ngọt ngào nhìn Thanh Liên
cười, nhận lấy cái chén, cúi đầu ăn ngấu nghiến, Thanh Liên đón nhận nụ
cười của nàng, tâm cũng ấm lên, nàng đúng là dễ thỏa mãn, chỉ có vài con cá thôi cũng đã làm nàng cười đến vui vẻ như thế.
Trong mắt người khác thì chỉ là huynh muội tình thâm nhưng với Liễu
Vô Song thì lại có cảm giác khác, thấy hai người bọn họ quá mức thân
mật, loại cảm giác này không giống như lúc hắn vừa gặp mặt bọn họ.
Lúc mới quen biết Thanh Liên thì tình cảm huynh muội bọn họ cũng tốt, nhưng không thân thiết như lúc này, làm cho hắn không thể không nghi
ngờ mình nghĩ quá nhiều, co lẽ do Bảo Bảo bị bệnh nên Thanh Liên mới lo
lắng, quan tâm nàng nhiều hơn cho nên mới làm hắn nảy sinh cảm giác như
thế.
Càng nghĩ càng cảm thấy chỉ có thể là như thế, Liễu Vô Song dùng sức
lắc đầ