
áng lại ở cạnh nhau, chẳng lẽ
không nảy sinh tình cảm với nhau sao?
” Chúng ta hơi thở giống nhau?” Bảo Bảo ngược lại rất kinh ngạc “
Liễu đại ca nói ta cùng ca ca đứng chung một chỗ làm cho người ta cảm
thấy giống nhau sao?”
” Ân, lúc trước còn không cảm nhận được nhưng từ sau khi ngươi bị
phong hàn khỏe lại thì ta cơ hồ không thể nào phân tích khí chất hai
ngươi có gì bất đồng”. Liễu Vô Song gật gật đầu, đây có lẽ cũng là
nguyên nhân lúc trước hắn không có cảm giác nhiều với Bảo Bảo, nhưng chỉ qua một đêm thì đã thành tình yêu nồng cháy.
Hắn thích Thanh Liên chính vì thích hơi thở trên người hắn, nhưng hắn là một nam nhân, dù thích thế nào cũng không thể cùng Thanh Liên ở cạnh nhau cả đời. Mà Bảo Bảo vốn chỉ có dung nhan làm người ta kinh diễm
nhưng nàng lại nhiễm hơi thở giống Thanh Liên làm cho hắn trầm mê, cho
nên nàng trở nên hoàn mỹ. Hơn nữa nàng còn là nữ tử, là người có thể
cùng hắn bầu bạn cả đời, cho nên hắn mới đồng ý với kế hoạch của Kiều
tiên sinh, tích cực theo đuổi Bảo Bảo, hi vọng có được lòng của nàng thì cũng sẽ lưu được người của Thanh Liên ở lại.
Bảo Bảo nghe được những lời này đương nhiên là cao hứng, điều này đại biểu cho việc nàng và Thanh Liên là người một nhà, còn Thanh Liên thì
âm thầm thở dài. Sau khi huyết thệ xác lập, sinh mệnh bọn họ đã ràng
buộc một chỗ với nhau, huống chi hiện giờ hắn và Bảo Bảo còn gần hơn
thế, bọn họ đã có nội đan của nhau thì làm sao còn phân biệt được hơi
thở? Cho nên chuyện hơi thở giống nhau cũng không có gì kỳ quái.
” Nhị muội đã có ý trung nhân, vậy Thanh Liên thì sao?”. Liễu Vô Song đột nhiên thấy phiền não vô cùng, hắn càng ngày càng không khống chế
được sự tình, lúc trước bọn họ đột nhiên ôm nhau trên lưng ngựa đã làm
cho hắn có cảm giác bọn họ nhất định sẽ rời khỏi hắn, trong lòng hắn rất bất an, hận không thể ngay lập tức dùng vũ lực mạnh mẽ đem bọn họ về,
cũng không quản bọn họ có nguyện ý hay không, chỉ cần sau này bọn họ vẫn ở bên cạnh hắn. Nhưng nếu hắn làm như vậy thì sau này hắn sẽ không còn
nhìn thấy nụ cười ấm áp như gió xuân của Thanh Liên nữa, cũng không còn
được nghe Bảo Bảo thân thiết gọi hắn là Liễu đại ca. Cho nên hắn chịu
đựng, hắn không muốn đánh mất sự vui vẻ lúc này, chỉ biết chấp nhận hiện tại, đi một bước lại tính một bước.
Liễu Vô Song không ngừng nói cho chính mình phải kiên nhẫn, chỉ có kiên nhẫn mới có kết quả tốt.
Thành danh trên giang hồ đã nhiều năm không đổ, không phải tất cả hắn đều dựa vào hoàng quyền, nếu bản thân hắn không có khả năng thì đừng
nói hắn chẳng qua là ngoại thích quốc cữu, cho dù hắn có là hoàng đế thì cũng không thể nắm giữ toàn bộ giang hồ trong tay, phải có tâm tư và
mưu lược.
Mà lúc này hắn đang đối mặt với việc khó nhất đời, là cảm tình chung
thân cho nên hắn càng phải thận trọng hơn so với trước kia, không thể để cho mình vì nhất thời nôn nóng mà hủy đi hết thảy.
Cố gắng hít một hơi, giương mắt nhìn Thanh Liên và Bảo Bảo, vẫn ôn
hòa có lễ như trước kia, giống như là bọn họ vẫn hay nói chuyện phiếm
với nhau.
Thanh Liên không có trả lời, Bảo Bảo đã nói trước “ ca ca đã có vị hôn thê, là Bắc Dao tiểu thư, lần này trở về sẽ thành thân”
Lại là sấm chớp giữa trời quang.
” Thanh Liên, ngươi thế nhưng đã có vị hôn thê?”
Kỳ thật ngẫm lại cũng phải, Thanh Liên bằng tuổi với hắn, đã hai mươi tám, tuổi này người khác đã có thê tử đầy đàn mà hắn vì ngày đêm phải
lo chuyện giang hồ lại thêm thân phận địa vị cho nên vẫn còn tự do tiêu
sái, chưa tìm được một nữ tử hợp ý, nhưng Thanh Liên thì sao? Hắn mặc dù nhìn qua cũng là xuất thân phú quý nhưng không thể so sánh như mình,
hắn sao không nghĩ nam tử như Thanh Liên sao lại không có nữ tử nào yêu
thích chứ?
Nhìn vẻ mặt đau thương lại như bừng tỉnh của hắn, Thanh Liên nhíu mày “ Vô Song, sao ngươi lại kinh ngạc? thực ra cũng không có gì, vốn đã
nên cưới nàng sớm nhưng ta ngại công danh không có, sự nghiệp chưa thành nên cứ lần lữa nhưng lần này trở về sẽ không từ bỏ nữa. Bắc Dao cũng đã đã sắp thành gái lỡ thì, ta nếu không cưới nàng thì đối với nàng thực
sự không tốt. Còn Vô Song ngươi tướng mạo cũng tuấn tú, cũng nên sớm
cưới một thê tử hiền thục để giúp ngươi cai quản công việc gia đình”
Thanh Liên nói y như thật làm Bảo Bảo cũng âm thầm cười, quả thật là
hồ ly ngàn năm, nếu nàng không biết rõ hắn thì cũng sẽ tin hắn thực sự
có vị hôn thê ở quê, còn dám nói nàng là gái lỡi thì. Đáng giận, xem lát nữa nàng thu thập hắn thế nào.
“Các ngươi thật hạnh phúc nha, một người có hôn thê, một người có ý
trung nhân, còn ta e là sẽ cô độc cả đời”. Liễu Vô Song cúi đầu, ảm đạm
không thôi.
Thanh Liên cùng Bảo Bảo thấy hắn như thế, cùng liếc nhìn nhau, trong
mắt tràn đầy bất đắc dĩ, áy náy vì đã lừa hắn, ngay từ đầu là vô ý nhưng bây giờ thì lại là chủ động, nếu để đến lúc Liễu Vô Song yêu họ sâu sắc thì tính làm sao?
Cũng chỉ có cách như thế mới chặt đứt ý niệm của hắn, dù sao chính
hai người cũng không thể dung được người thứ ba chen chân vào.
Huống chi Liễu Vô Song là phàm nhân, không thể yêu thương bọn họ, nếu vậy