
thì với hắn sẽ không tốt, Thanh Liên vẫn rất coi trọng hắn cho nên
không nghĩ làm cho hắn đau buồn.
Nếu biết sớm thì ngay từ đầu không nên gặp hắn, mang theo Bảo Bảo ẩn
thân rời đi thì giờ này cũng không phiền não như thế, dường như dù làm
cách nào cũng không thể tránh khỏi thương tổn. D(ều do bản thân mình
nghĩ sai, làm sai. Thanh Liên âm thầm tự trách.
” Liễu đại ca cũng không nên nói vậy a, ngươi bộ dáng tuấn mỹ, phong
lưu hơn nữa gia cảnh lại tốt, có rất nhiều thiên kim tiểu thư huệ chất
lan tâm muốn làm vợ ngươi, e là đếm không hết nha, làm sao phải cô độc
cả đời chứ?”
Bảo Bảo mỉm cười nhìn Liễu Vô Song, thần thái thoải mái như có ý trêu chọc, tựa hồ như không để ý tới sự chua xót của hắn.
” Nhị muội, ngươi thật sự nghĩ như vậy sao? Vậy ngươi có nguyện ý làm bạn cả đời với ta không? không có ba vợ bốn nàng hầu, không có hồng
nhan tri kỷ, không có nữ tử nào khác, chỉ cần một mình ngươi, chỉ cần
ngươi ở bên cạnh ta, ngươi nguyện ý không?”. Liễu Vô Song nhìn chằm chằm Bảo Bảo, hắn đã dự đoán được nàng sẽ không chấp nhận hắn nhưng lại
không ngờ nàng phản ứng nhanh đến vậy, ngay cả giả đò khó xử một chút
cũng không có.
” Liễu đại ca, ta đã có ý trung nhân! Tâm ý của ngươi, lòng ta lĩnh,
bất quá thực xin lỗi, ta không thể nhận!” Bảo Bảo thấy bộ dáng hắn bị đả kích lớn, cũng không mềm lòng, nghĩ đến nếu mình thổ lộ với Thanh Liên
như thế nhưng bị hắn từ chối thẳng thừng giống mình thì có lẽ nàng sẽ
thương tâm muốn chết, cảm thấy đối xử với Liễu Vô Song như thế có chút
tàn nhẫn nhưng nếu nàng không làm thế thì sẽ hại hắn, đừng nói là nàng
không thương hắn, ngay cả có thích hắn thì cũng không được, mềm lòng,
thương hại sẽ chỉ làm hắn càng lún càng sâu, còn không bằng một đao cắt
đứt, dây dưa chi bằng dứt khoát.
” Bảo Bảo, ngươi ngay cả một chút cơ hội cũng không cho ta sao?”
Không hề kêu nàng‘ Nhị muội’, đây là lần đầu tiên Liễu Vô Song gọi tên
nàng.
Bảo Bảo sắc mặt không thay đổi, thản nhiên nói:” Thực xin lỗi!”
Mà Thanh Liên khi nghe Liễu Vô Song gọi tên Bảo Bảo thì sắc mặt hơi
thay đổi một chút, sau đó lại tiếp tục làm như không có gì, tiếp tục im
lặng nhưng sự tức giận trong lòng lần nữa lại bùng nổ, không phải giận
Bảo Bảo và Liễu Vô Song mà chính là Kiều tiên sinh dám tính kế hắn và
Bảo Bảo.
Liễu Vô Song quá mức kích động làm cho Thanh Liên trong lúc vô tình
đã đọc được tâm tư của hắn, mà một phút vô tình này lại làm cho Thanh
Liên phát hiện thì ra Bảo Bảo nói không sai, Liễu Vô Song quả thực có ý
với hắn, hơn nữa còn được Kiều tiên sinh giúp hắn bày mưu tính kế, dạy
hắn nên làm thế nào để có được cả mình và Bảo Bảo.
Biết được sự tình làm cho Thanh Liên giận không thể kìm chế được, cư
nhiên còn dám hạ xuân hương trong cơm canh của Bảo Bảo, không cần nói
cũng biết Kiều tiên sinh kia chính là người của Hỏa Hồ tộc, chỉ là không biết chính xác là ai thôi.
Nếu Bảo Bảo không kết hợp thân thể với hắn, hiện tại có nội đan của
hắn trong cơ thể thì có lẽ hắn đã trúng bẫy của Kiều tiên sinh kia, hiểu lầm Bảo Bảo, lúc trước còn vì ghen tỵ với Liễu Vô Song mà làm cho Bảo
Bảo lo lắng.
Hắn thật muốn nhìn, là ai ở sau lưng tính kế hắn cùng Bảo Bảo!
Vốn tính tìm cách uyển chuyển nói lời chia tay với Liễu Vô Song nhưng lúc này Thanh Liên lại đổi ý.
Tuy rằng lúc này để cho tộc nhân biết quyết định của hắn thì còn quá
sớm nhưng nếu đã nhận định Bảo Bảo cả đời thì nói sớm hay muộn cũng thế
thôi, nhân chuyện của Kiều tiên sinh này mà để cho tộc nhân biết hắn
không muốn thành tiên, vương của Hỏa Hồ tộc là Thanh Liên hắn không chấp nhận người khác ở sau lưng hoạch định tương lai của mình.
Không rõ vì cái gì trong phút chốc trên người Thanh Liên lại toát ra
lãnh ý, làm cho Liễu Vô Song và Bảo Bảo lập tức ngưng cuộc nói chuyện.
Bảo Bảo nắm tay Thanh Liên hỏi “ có chuyện gì?”
Thanh Liên hơi hơi thả lỏng biểu tình, lắc lắc đầu,” Không có gì, nghĩ đến vài chuyện không vui thôi”
” Chuyện gì?” Bảo Bảo cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy,
Liễu Vô Song là nhân loại cũng cảm nhận được lãnh ý của Thanh Liên vài
phần, nhưng nàng thì cảm nhận hắn đang rất giận, còn có một loại xúc
động mà nàng rất tinh tường, nếu nàng đoán không sai thì loại xúc động
này thường xuất hiện khi nàng muốn chỉnh ác một người nào đó.
Thanh Liên sẽ ra tay đối với ai sao? Nhìn hắn có vẻ như không phải
giận nàng và Liễu Vô Song, như vậy là ai? Ai trong khoảng thời gian ngắn lại làm Thanh Liên mất hứng như thế?
” Vô Song, buổi chiều chúng ta đi nhanh một chút đi, ta rất mong muốn nhìn thấy hoa viên nhà ngươi đẹp hơn phong cảnh ven đường thế nào, hơn
nữa chúng ta mang theo Bảo Bảo đi đường nhiều ngày cũng không tiện, chi
bằng đi nhanh để nàng có thể sớm nghỉ ngơi một chút, ngươi cảm thấy thế
nào?”
Thanh Liên làm như hỏi ý Liễu Vô Song nhưng thừa biết là hắn cầu còn
không kịp, tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, dù sao hắn vẫn hi vọng bọn họ sẽ đến Liễu gia.
Quả nhiên—
“Vậy được, chiều nay phải ủy khuất Bảo Bảo chịu vất vả một chút,
nhưng đợi đến Liễu gia ta sẽ sai người chuẩn bị dược trị gân cốt và