XtGem Forum catalog
Hoa Đào Khuynh Quốc

Hoa Đào Khuynh Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323120

Bình chọn: 8.00/10/312 lượt.

ình thì cũng coi như thần đã không phụ sự phó thác

của Tiên Đế lúc lâm chung rồi.”

Nàng hít sâu một hơi, sau hồi lâu mới chậm rãi nói: “Tấm lòng Thừa Tướng như

vậy quả thực là hiếm thấy. Nếu ta là đồng liêu với ngài sẽ cảm thấy vô cùng xấu

hổ; nếu ta là thuộc hạ của ngài sẽ khom mình hành lễ. Hôn nay ta chỉ có thể

kính ngài một ly rượu để bày tỏ sự kính trọng của ta với ngài.” Cầm ly rượu bên

cạnh, kính cẩn đưa lên.

Đôi mắt hoàng kim của Lý Thừa Dục như có sóng xao động, cũng tự mình rót một ly

rượu cùng uống với nàng.

“Uống qua ly rượu này, liền coi như là người cùng chí hướng rồi.” Nhiếp Thanh

Lan để cái ly xuống, rồi nói: “Thừa tướng muốn ta làm điều gì?”

Con ngươi sâu kín của hắn cũng đủ khiến cho người ta động lòng, càng khiến cho

người ta yên tâm mà giao phó. Đôi môi như cánh hoa vì dính rượu mà sáng bóng:

“Giờ thần không dám yêu cầu Điện Hạ làm gì, thần chỉ có thể cảm tạ Điện Hạ đã

chịu đứng về phía thần. Sau này nếu có thể cùng Điện Hạ cùng tiến thoái, là

thần dân Huyết Nguyệt ai cũng mang ơn ân điển của Điện Hạ.”

Nhiếp Thanh Lan mỉm cười: “Nếu là người mang cùng chí hướng thì Thừa Tướng

không cần nói khách khí như vậy.

Ngài biết ta là người chỉ biết cưỡi ngựa nơi chiến trường, không học theo nổi

dáng vẻ kệch cỡm kia, đi một đoạn đường bị người khác nâng lên đặt xuống đã mệt

muốn chết rồi. Ngài coi như là bằng hữu đầu tiên ta quen ở Huyết Nguyệt, ở

trước mặt mọi người muốn khách sáo thì khách sáo, nhưng nếu cùng một chỗ ta xin

gọi ngài một tiếng “Thừa Dục”.

Sống lưng Lý Thừa Dục đột nhiên thẳng lên, vẻ cảm động lặng lẽ dâng lên trong

đôi mắt hoàng kim rồi khẽ lặn xuống.



Nhiếp Thanh Lan cũng

không phải là đơn thuần là kẻ ngu, cho dù không chân chính trải qua đấu đá

nhưng cũng biết về đạo lý: “Đối với lời nói chỉ nói ba phần ý, không thể đưa ra

hết lòng.”

Lần đầu tiên gặp mặt Lý Thừa Dục đối với nàng đó là lần giao chiến đầu tiên.

Lần này là lần va chạm để mối quan hệ thêm gắn bó, rất dung hòa với nhau. Nhưng

đây chỉ là mặt ngoài, sự thật vẫn còn ẩn giấu khiến cho nàng tuyệt không thể lơ

là.

Đầu tiên nàng giao binh khí tùy thân cho những thần tử Huyết Nguyệt mang địch ý

với nàng, nhưng Lý Thừa Dục lại xảo diệu đem binh khí trả nàng. Bất kể là theo

ý hắn vì an toàn cho nàng hay trước mắt vẫn để cho nàng duy trì thân phận Nữ

Tướng Quân Tư Không Triều để chuôi Hoa Đào Đao này trở về tay nàng cũng không

phải là vấn đề có thể xem thường.

Sáng sớm ngày hôm sau, nàng rời hành cung tiến về phía kinh thành, tự dưng phát

hiện những thuộc hạ của nàng vẫn cầm đao kiếm bảo vệ xe ngựa cho nàng nhưng lại

đổi sang mặc binh phục của Huyết Nguyệt.

“Chuyện gì xảy ra?” Nàng nhỏ giọng hỏi phó tướng của mình là Dương Phàm.

Dương Phàm trả lời: “Đêm qua Lý Thừa Dục tới tìm chúng mạc tướng, nói nếu vẫn

mặc y phục của Tư Không Triều sau khi tiến vào kinh thành sẽ trở thành cái bia

công kích của kẻ khác. Quân lính Huyết Nguyệt bảo vệ tại chính đất nước của

mình sẽ không cảnh giới cao, cho nên thay đổi y phục là cần thiết. Mạc tướng

thấy hắn nói cũng có đạo lý nên đồng ý.”

Nhiếp Thanh Lan không nói gì nữa, xa xa có thể thấy Lý Thừa Dục đang ở đội ngũ

đầu tiên, hắn không tới nói chuyện với nàng nữa. Đợi tất cả người ngựa chuẩn bị

xong, đoàn xe chậm rãi đi về phía kinh thành Huyết Nguyệt.

Lần này nàng tới Huyết Nguyệt có yêu cầu lớn nhất đó là: “Tất cả giản lược”.

Điều này không chỉ vì bản tính nàng chán ghét xa hoa lãng phí và hào hoa phô

trương mà đúng dịp là quốc tang của Huyết Nguyệt, thân phận của nàng khá đặc

thù, nếu lúc này mà gióng trống khua chiêng vào kinh tất nhiên sẽ khiến nhiều

người ghét.

Nhưng cố làm ra vẻ bình thường như vậy nhưng cả đoàn trăm người vẫn gây chú ý

cho người dân.

Sau khi tiến vào kinh thành, nàng nghe được bách tính hai bên đường bàn tán ầm

ĩ, thậm chí có người nào nghe được tin tức người ngồi trong xe là nàng liền từ

bàn tán thành xôn xao. Cho đến có người kích động.

“Nàng là người của Tư Không Triều, nghe nói còn là người thân mật với Hoàng Đế

Tư Không Triều, sao có thể trở thành Nữ Hoàng của Huyết Nguyệt chúng ta?”

“Coi như nàng có huyết mạch của Huyết Nguyệt Hoàng tộc nhưng trong lòng nàng đã

có họ Tư Không rồi, không nên trở về!”

“Nữ nhân này đã giết chết bao nhiêu người của Huyết Nguyệt chúng ta? Sao nàng

còn có lá gan vọng tưởng làm Nữ Hoàng của chúng ta?”

Nhiếp Thanh Lan mỉm cười ngồi trên ghế trong buồng xe nghe Dương Phàm đang phân

phó thủ hạ của mình: “Chuẩn bị không để cho quá nhiều người chen trước cửa xe

ngựa.”

Đúng lúc này lại có rất nhiều người cưỡi ngựa từ xa chạy tới, có người lớn

tiếng nói: “Chiêm Hoa phụng mệnh, ở chỗ này chờ đón Nhiếp Tướng quân.”

Lý Thừa Dục vốn đứng ở đầu đoàn chẳng biết từ lúc nào đã đứng gần xe nàng, nhàn

nhạt trả lời: “Làm phiền Chiêm Tướng quân.”

Vì vậy, đoàn xe của Nhiếp Thanh Lan bị mấy trăm tên lính tráng bao vây tứ phía.

Dân chúng mặc dù xúc động phẫn nộ nhưng theo tình hình vẫn biết cân nhắc lợi

hại, chỉ dám mở miệng chứ không ai dám tiến về phía trước.

Đoàn xe vẫn vào bên