
thế nào. Cô chỉ yên
lặng đón ánh mắt Vu Phân.
"Mẹ gọi điện thoại cho mẹ Dương Phàm mấy lần bảo bà ấy tới chơi nhưng bà ấy đều nói có việc. Mẹ và bố con liền mang quà mua ở Hải Nam tới cho bà ấy. Bà ấy lại khóc lóc nói với mẹ sau này không cần khách khí như vậy
nữa, chúng ta đã không phải thông gia nữa, Thư Sướng nhà bà đã chạy theo Tổng biên tập tòa soạn, vứt bỏ Dương Phàm nhà tôi. Dương Phàm không
chịu được, tức giận đến mức sốt cao, bây giờ còn đang truyền dịch".
Giọng Vu Phân run lên, đương nhiên không chỉ có thế, những lời sỉ nhục
của La Ngọc Cầm bắn về phía bà như pháo liên thanh khiến bà cứng họng
không còn mặt mũi nào.
Thư Sướng biện bạch, "Mẹ, không phải như vậy..."
"Con còn muốn lừa bố mẹ đến chết? Con chưa li hôn Dương Phàm?" Lửa giận
của Vu Phân bốc lên ngùn ngụt, bà đứng bật dậy trách mắng, "Tại sao tao
lại đẻ ra đứa con gái vô liêm sỉ như mày? Biết trước năm đó đã bóp chết
mày từ trong bụng để khỏi phải mất mặt như bây giờ. Đêm đó rõ ràng mày
dan díu với thằng Tổng biên tập kia rồi lại còn lừa tao với bố mày, đúng không?"
"Con không... Mẹ, mẹ đừng giận, mẹ ngồi xuống để con nói cho mẹ nghe".
Vu Phân chỉ cô, càng ngày thở càng nhanh, Thư Sướng vội tiến lên vỗ lưng cho bà nhưng lại bị bà đẩy ra.
"Mày muốn bám lấy thằng Tổng biên tập kia để thăng quan phát tài, tao
với bố mày không cản đường mày, cũng không cần thơm lây. Tao sẽ coi như
chưa sinh ra đứa con gái như mày. Dương Phàm là một thằng bé tốt như
vậy, không có mày nó cũng sẽ không chết được, nó sẽ tìm được cô gái tốt
hơn mày gấp trăm lần ngàn lần. Mày thì có gì tốt, không phải vì mày thì
Thần Thần cũng sẽ không đi sớm như vậy...".
Vu Phân thở hổn hển trợn mắt nhìn Thư Sướng.
Mặt Thư Sướng như không còn màu máu, dần dần trắng xanh, cô nhắm mắt
lại, "Đúng vậy, con và Dương Phàm li hôn rồi". Trong cuồng phong bão
táp, cô lại bình tĩnh đến mức đáng sợ. "Con đi công tác Quảng Châu về,
mẹ anh ấy và anh ấy bảo con li hôn, vì Thần Thần là một cái động không
đáy, bọn họ không có nghĩa vụ đeo gánh nặng này".
Vu Phân tức giận run rẩy, âm thanh lập tức cao lên, "Mày nói bậy. Việc
này tao đã hỏi mày nhiều lần, mày vẫn nói Dương Phàm ủng hộ Thần Thần
thay thận. Thần Thần đi, không phải Dương Phàm và mẹ nó cũng tới phúng
viếng sao? Mày lại còn tìm lí do bào chữa cho sự tồi tệ của mày à?"
"Con sợ bố mẹ lo lắng nên mới không nói với bố mẹ. Mẹ nghĩ xem có phải
khi đó bọn họ tới thì tình hình nhà chúng ta đã khác trước kia rồi đúng
không?"
"Mày nói họ ham muốn tiền nhà chúng ta?" Vu Phân nhíu mày, "Thư Sướng,
mày thật sự làm tao lạnh lòng. Mày và Dương Phàm mới biết nhau chắc? Mày còn chưa hiểu nó? Mày với nó đã yêu nhau ba năm, còn đã đăng kí rồi.
Nếu nó là người như vậy thì sao mày còn lấy nó? Nói xấu nó như vậy mày
không thấy lương tâm cắm rứt à?"
"Anh ấy... biết một người phụ nữ... ở Hàng Châu..." Thư Sướng nhắm mắt.
"Mày càng nói càng quá đáng, tiếp theo mày sẽ nói Dương Phàm đã có một
đứa con ở bên ngoài? Mày... tại sao mày lại trở nên như vậy? Mày đừng
nhìn mặt tao nữa!" Chửi mắng chưa hết giận, đột nhiên Vu Phân giơ tay
cho Thư Sướng một cái bạt tai.
Thư Sướng cúi đầu không kêu một tiếng, dấu tay in hằn trên gương mặt trắng muốt.
Thư Tổ Khang vẫn yên lặng tiến lên đỡ lấy Vu Phân, "Nói tử tế, đừng động thủ. Nó đã là người lớn rồi, ngày mai đi làm thế nào được?"
"Phải để tất cả mọi người thấy sự vô sỉ của nó. Ông không cần thương, từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ coi như nó cũng bị đâm chết như Thần Thần
rồi".
Lời của Vu Phân như một thanh kiếm lạnh đâm thẳng vào trái tim Thư
Sướng, cô có thể cảm thấy trái tim đang chảy máu, một giọt, một giọt,
lại một giọt...
"Tao không muốn nhìn thấy mày nữa, mày, mày chút đi, cút đi..." Vu Phân dậm chân kêu gào.
"Vu Phân, đủ rồi..." Thư Tổ Khang lo lắng nhìn gương mặt không còn màu máu của Thư Sướng.
"Nó không cút, được, tôi đi!" Vu Phân đã tức giận đến mức đánh mất lí trí, căn bản không biết mình đang nói gì nữa.
"Không cần, mẹ, mẹ ở nhà, con đi..." Thư Sướng xoay người đi ra ngoài cổng.
"Xướng Xướng..." Thư Tổ Khang gọi ở phía sau.
Cô không quay lại. Không biết tại sao một cột đèn đường ở ngoài ngõ lại
hỏng, ban ngày lũ trẻ chơi đùa xếp mấy tảng đá thành đống ở ven đường,
cô không chú ý vấp chân một cái, mất thăng bằng ngã quỵ xuống đất.
Cảm thấy đầu gối đau rát, môt hồi lâu không thể nhúc nhích, cô bò lên
bám vào bờ tường từng bước chậm chạp đi về phía trước, rốt cục đi ra đầu ngõ. Ngẩng mặt nhìn sao đầy trời, gió thổi mạnh hơn mọi ngày, cô vùng
vẫy đi về phía trước như chạy trối chết, chỉ mong sao cách nhà càng xa
càng tốt.
Không biết đi được mấy con phố, cuối cùng cô không đi được nữa. Nhìn
thấy ven đường có quán cà phê tên là "999 đóa hồng", ánh đèn chiếu qua
cửa sổ trở nên lẫn lộn trong mắt cô. Cô dùng chút sức mạnh cuối cùng đẩy cửa đi vào, lảo đảo ngồi vào một chiếc bàn, gục mặt xuống mặt bàn lạnh
buốt và không còn sức lực nhấc đầu lên nữa.
Một nhân viên đi tới hỏi gì đó rồi lại gọi quản lí trực tối nay tới.
Trên người cô toàn là bụi đất, đầu