XtGem Forum catalog
Hoa Lửa

Hoa Lửa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326090

Bình chọn: 7.5.00/10/609 lượt.

i kêu cứu, tại sao em không kêu?” Thế nhưng Hình Tuế Kiến làm như không

nghe Nhiếp Lạc nói, mà gã lại nhìn cô gầm nhẹ.

Gã chỉ biết không thể tin cậy người

đàn bà này được.

“Tự em có thể giải quyết, vì sao phải

kêu cứu?” Vẻ mặt cô cũng tức giận. Đều tại gã bốc đồng, bây giờ kết cuộc gặp

nguy hiểm!

“Giải quyết? Em định giải quyết thế

nào? Để anh ta ‘leo’ lên ăn uống no nê rồi xách quần bỏ chạy, thì anh có thể an

toàn?” Hình Tuế Kiến vẫn điềm nhiên nói, “Em có hỏi anh chưa? Kiểu ‘bình an’ ấy

là thứ anh cần?”

Cơ thể chưa giảm nỗi khát khao nên

còn đầy căng thẳng, tâm hồn vì cô tự quyết định chủ trương mà cực kỳ bất mãn.

Nghe vậy, cô bật cười bực tức, “Từ

đó tới giờ anh cũng chưa từng hỏi em, ‘bình an’ mà anh đem lại có phải là thứ

em cần?” Gã lấy tư cách gì để nổi giận? Cô nhẫn nhịn mọi thứ vì sợ gã sẽ bị

chết bất cứ lúc nào!

“Em đang tính sổ với anh sao?” Gã

gằn giọng.

“Em không rảnh tới vậy! Anh lấy

súng từ đâu ra? Anh không biết sở hữu vũ khí là phạm pháp hả?” Cô gây hấn.

“Anh không chuẩn bị đầy đủ thì làm

sao đưa em ra khỏi đây?”

“Em không cần anh quan tâm!” Cô dốc

sức chối bỏ.

Nếu bình an của cô phải dùng tới sự

an toàn của gã để đổi lấy, thế thì cô không cần!

Mới ban nãy còn nồng nàn bày tỏ

tình ý, giờ khắc này Hình Tuế Kiến tức giận thiếu điều sôi máu. Đây là cách yêu

thương một người của Kiều Duy Đóa, Hình Tuế Kiến đành an ủi mình.

Hai người không ai chịu nhường ai,

cả không gian đều ‘ầm ĩ’ lên, hoàn toàn bỏ mặc Nhiếp Lạc đứng một bên.

Nhiếp Lạc xoay người, phớt lờ họng

súng đang chĩa vào trán mình. Thậm chí hắn còn bước tới gần Hình Tuế Kiến, nói:

“Tôi khuyên cậu nên buông súng ngay, tôi sắp đặt rất nhiều tay súng bên ngoài,

chỉ cần cậu bước ra thì lập tức sẽ thành tổ ong vò vẽ!” Nhiếp Lạc lấy lại chủ

quyền, cất giọng đe dọa.

Hình Tuế Kiến lạnh lùng tiếp tục

đối đầu với hắn. Còn Kiều Duy Đóa hít sâu một hơi, lập tức đứng chung bờ chiến

tuyến với Hình Tuế Kiến.

Nhiếp Lạc như thấy được cảnh tượng

năm xưa giữa mình và vợ.

“Nhiếp Lạc tôi sống tới tuổi này mà

vẫn chưa thấy ai to gan đến mức dám nâng góc tường nhà mình.” Nhiếp Lạc chẳng

coi mũi súng ra gì, gằn giọng oán hận: “Hai người liếc mắt đưa tình với nhau

trong vườn hoa, tưởng tôi mù hả? Hình Tuế Kiến, uổng công tôi đánh giá cao cậu,

vậy mà cậu anh thật chả hiểu đạo nghĩa giang hồ gì cả!”

“Không ai nâng góc tường nhà anh,

cô ấy là vợ tôi.” Hình Tuế Kiến lãnh đạm nói.

Nhiếp Lạc nghe thế thì cười to,

“Người anh em, mắt ông anh cậu chưa kém tới mức không nhớ rõ diện mạo của Trần

Ôn Ngọc! Huống chi Trần Ôn Ngọc đã kết hôn với Que Củi, vợ cậu từ đâu tới?”

“Trần Ôn Ngọc kết hôn với Que Củi?”

Kiều Duy Đóa chẳng khác nào nghe được ngôn ngữ người ngoài hành tinh, bất chợt

hét lớn.

Hình Tuế Kiến không đủ thời gian để

giải thích với cô, gã nói ít mà ý nghĩa nhiều: “Tôi vốn sắp kết hôn hồi tháng

10 năm ngoái, thiệp mời gởi đi là chuẩn bị cưới cô ấy.”

Nhiếp Lạc hoàn toàn bất ngờ.

Kiều Duy Đóa cũng rất bất ngờ, vậy

hóa ra gã không phải diễn trò mà thật sự muốn cưới cô? Đôi tay đang kéo ống tay

áo của gã vì kích động mà khẽ run.

“Nhiếp Lạc, người không hiểu đạo

nghĩa giang hồ chính là anh!”

Nhiếp Lạc gượng ép nhếch môi, nói

dữ tợn: “Thế thì sao? Nếu cô ta là vợ cậu, vậy cứ lấy cô ta ra gán nợ đi!”

Bầu không khí bỗng nhiên co lại hết

sức căng thẳng.

“Quả nhiên kẻ hèn mọn thì bất khả

chiến bại.” [1'> Giữa bầu không khí gay go, đột nhiên vang lên tiếng cười khinh

mạn nhạo báng.

[1'>

Nguyên tác: Nhân chí tiện tắc vô địch – có lẽ tác giả viết thiếu chữ ‘chí’.

Hai người đàn ông đều đồng thời

cứng đờ. Mẹ kiếp, đây là câu nói cửa miệng của bà Nhiếp!

Hình Tuế Kiến xoay đầu nhìn cô đăm

đăm, vẻ mặt đầy căng thẳng, chỉ sợ cô lại thốt những lời khác thường làm người

ta khiếp đảm. Thế mà cô đứng bên cạnh Hình Tuế Kiến, không hề sợ hãi nhìn thẳng

Nhiếp Lạc.

Đôi chân mày rậm của Nhiếp Lạc cau

chặt. Cùng một câu nói nhưng thốt từ miệng vợ hắn thì chứa đựng sự thân thiết

khôn tả, vậy mà bật từ cửa miệng Kiều Duy Đóa lại chỉ đơn thuần là sự trào

phúng cay nghiệt.

“Nhiếp Lạc, anh có biết vì sao

người vợ đã khuất của anh bắt anh phải hứa, nếu lỡ chị ta có chết sớm thì anh

không được tái giá?” Kiều Duy Đóa lạnh giọng hỏi.

Hàng chân mày rậm của Nhiếp Lạc

xoắn lại.

Kiều Duy Đóa cười gằn, “Nhiếp Lạc,

anh bớt giả vờ thâm tình đi, đừng ra vẻ chị ta chết rồi làm anh rất đau khổ!”

Nhiếp Lạc trừng mắt dữ tợn, từ xưa

tới giờ chưa một ai dám nghi ngờ tình cảm của hắn đối với vợ.

Hình Tuế Kiến muốn ngăn Kiều Duy

Đóa lại, nhưng dường như cô không nhúc nhích mà vẫn tiếp tục nói: “Năm xưa lúc

hai người nghèo túng, chị ta không sợ cực khổ, áo không đủ ấm, cơm không đủ no,

theo anh vào Nam ra Bắc. Vậy mà khi giàu sang rồi, anh đền đáp chị ta như thế

nào?”

Kiều Duy Đóa cười gằn hỏi: “Nhiếp

Lạc, anh còn nhớ chuyện trước kia giữa mình và tên thuộc hạ tình như anh em họ

Trần không?”

Nhiếp Lạc bỗng dưng biến sắc, “Ai

kể với cô việc này?” Hắn quát lớn.

Kẻ nào to gan lớn mật dám đàm tiếu

sau lưng hắn?

Kiều