
nhất định sẽ kêu to.” Cô đáp bừa và đẩy gã vào phòng thay đồ, đóng cửa
lại.
Cô hy vọng gã ngoan ngoãn đứng yên
trong đó.
Tâm tư rối như tơ vò, Hình Tuế Kiến
không thể kiểm soát được cô và cô đồng thời cũng không thể kiểm soát được gã.
Thật may là phòng thay đồ và phòng
ngủ cách nhau hai cánh cửa, nên hiệu quả cách âm rất tốt.
Cô trấn tĩnh mở cửa phòng: “Có việc
gì?”
“Sao em mở cửa lâu quá vậy? Đừng
nói em giấu đàn ông bên trong nhé?” Nhiếp Lạc trêu đùa.
“Có việc gì thì anh nói mau lên, tôi
buồn ngủ rồi.” Cô giả vờ thiếu kiên nhẫn.
“Thực ra không có gì đặc biệt,
chẳng qua tôi uống chút rượu và tự dưng muốn gặp em thôi.” Nhiếp Lạc không đánh
mà tự khai.
Cô thờ ơ nói: “Muộn rồi, tôi rất
mệt.” Cô cố đuổi hắn đi.
Thế nhưng Nhiếp Lạc vờ như không
nghe, ngược lại còn đột nhiên hít hít: “Lạ nhỉ, hình như trong phòng có mùi gì
đấy!”
Cô cứng đờ, một cơn lạnh buốt từ
xương sống chạy thẳng lên trên gáy.
“Hình như là mùi rượu!” Không chờ
cô trả lời, Nhiếp Lạc đã tự đưa ra đáp án.
Cô trấn tĩnh tinh thần, “Người anh
thật bốc mùi.” Sau gáy cô ướt đẫm mồ hôi, ban nãy Hình Tuế Kiến hôn cô, cô chắn
chắn gã đã uống rất nhiều rượu, nên mới xúc động đến như vậy.
Kỳ thực, người xúc động hơn chính
là cô.
Nhiếp Lạc ngửi ngửi áo mình, rồi
tỉnh ngộ: “Thì ra là mùi trên người tôi!”
Cô bình tĩnh cười cười, điệu bộ như
thể ‘anh còn phải hỏi?’.
“Ha ha, ban nãy tên đồng bọn hợp
tác với tôi cứ chuốc rượu mãi, kết cuộc cả hai đều say. Nhưng tửu lượng của tôi
cao hơn, còn cậu ta say bí tỉ ngã lăn quay dưới hầm rượu rồi!”
Kiều Duy Đóa lạnh lùng nhìn hắn.
Cái gã đàn ông say bí tỉ ngã lăn quay trong miệng hắn, chính là người vừa mượn
rượu xâm chiếm cơ thể cô.
Nhiếp Lạc hiểu lầm ánh mắt cô, “Xin
lỗi, tôi quên mất em ghét tôi uống rượu.” Nhiếp Lạc ôm chầm thắt eo thon thả
của cô, bắt đầu tự suy ngẫm, “Tôi bị huyết áp cao, em luôn nói uống rượu chẳng
khác nào tự sát. Hơn nữa em còn nói, đàn ông say xỉn khó mà quản lý được nửa
người dưới...”
“Em yêu, tôi xin lỗi, tôi lại lén
lút uống rượu!” Nhiếp Lạc tựa đầu vào vai cô, mượn rượu đùa bỡn.
Nếu là trước đây, cô đã sớm thẳng
thừng đẩy hắn ra, nhưng lúc này cô không hy vọng trong phòng phát ra tiếng động
lạ.
“Là vợ anh ghét đàn ông uống rượu,
chứ chả phải tôi.” Vẻ mặt cô không chút thay đổi, “Hơn nữa, tôi chưa từng nói
những lời này!”
Chẳng những Nhiếp Lạc không bị cô
đóng băng, mà ngược lại còn cười toe toét: “Em yêu, đừng bực dọc mà, em tha lỗi
cho tôi đi.”
Người này hoàn toàn không thể giao
tiếp được!
“Nhiếp Lạc, tôi là gì trong lòng
anh?” Cô lẳng lặng nhìn đối phương.
Nhiếp Lạc vuốt ve gương mặt xinh
đẹp của cô, đáp: “Em hả? Tôi cảm thấy em là do vợ tôi đầu thai chuyển kiếp!”
Tính tình vừa lạnh lùng vừa rắn rỏi lại rất kiêu ngạo, thật y như vợ hắn.
“Đầu thai chuyển kiếp? Vậy tại sao
anh gọi tôi bằng ‘em yêu’ mà không phải là ‘vợ yêu?” Cô thản nhiên hỏi.
Nhiếp Lạc đứng bật dậy khỏi ghế
nhìn cô đăm đăm, như thể cô đang lăm le vị trí ấy khiến hắn vô cùng mất vui.
“Thực ra anh luôn biết, vật thay
thế chính là vật thay thế.” Cô thản nhiên vạch trần sự thật, “Vợ anh mất lúc
tôi hai mươi tuổi, làm sao tôi có thể là người đầu thai chuyển kiếp của vợ anh
được? Do anh không chịu chấp nhận sự thật là vợ anh đã chết, mà tiếp tục sống
trong ảo mộng.”
Bị đâm vào nỗi đau, ánh mắt Nhiếp
Lạc trở nên hung ác. Nhưng hắn nhanh chóng cất dấu vẻ ngấm ngầm, khôi phục lại
nụ cười tươi tắn như thể những khó chịu vừa rồi chưa hề xảy ra.
“Em yêu, tôi muốn em hầu hạ tôi đêm
nay.”
Kiều Duy Đóa hóa đá trong nháy mắt.
Cô vẫn luôn lo lắng kịch bản này sẽ xảy ra, nhưng không ngờ tối nay người bị
rượu kích thích cũng chẳng phải chỉ riêng một mình Hình Tuế Kiến.
Cô thụt lùi về phía sau một bước
dài và tự nhủ với mình rằng, bất kể gặp tình huống nào thì cô cũng không thể
bật tiếng cầu cứu.
“Em yêu, chúng ta vui đùa một chút
đi, tôi đưa roi da, đèn cầy và còng tay trước kia em thích nhất đây!” Nhiếp Lạc
cười toe toét, khăng khăng đêm nay phải chiếm được cô.
Cô lại theo bản năng lùi về sau một
bước nữa, gần đụng tới chiếc giường lớn sau lưng. Ánh nhìn xa lạ và cảnh giác
của cô khiến mặt Nhiếp Lạc nhăn lại: “Em yên tâm, em yên tâm! Roi da dùng để
đánh tôi, đèn cầy để nhỏ tôi, sẽ không làm em bị thương đâu!” Hắn khom lưng cam
đoan.
Tuy nhiên vẻ mặt cô vẫn đầy cảnh
giác, không hề có sự vâng lời như trong trí nhớ của Nhiếp Lạc. Nhiếp Lạc dồn cô
không thể lùi được nữa, hắn cúi xuống áp mặt mình lên mặt cô. Kiều Duy Đóa
ngoảnh mặt đi, muốn chặn đứng đầu lưỡi đang tiến quân thần tốc của hắn mà chẳng
dám phát ra một tiếng động.
Đúng lúc ấy, sau gáy Nhiếp Lạc chợt
lạnh. Một một họng súng tối om chĩa vào đầu hắn.
Kiều Duy Đóa trợn tròn mắt, chẳng
biết từ bao giờ Hình Tuế Kiến đã đứng đằng sau bọn họ, trên tay lăm lăm khẩu
súng.
“Rốt cuộc cũng ép được cậu ló mặt
rồi.” Nhiếp Lạc không hề bất ngờ mà còn bật cười khanh khách.
Ý thức được bọn họ đã trúng bẫy,
toàn thân Kiều Duy Đóa đều toát mồ hôi lạnh.
“Anh bảo rồi, nếu gặp nguy hiểm thì
em phả