
n hỏi thăm. Chẳng ngờ lại
bắt gặp chính hoàng thượng đích thân đưa nàng về cung, còn nắm tay trò
chuyện cười nói suốt dọc đường… Cho nên, vốn từ lo lắng đã trở thành căm hận đố kỬ mới lườm nàng bằng ánh mắt tràn ngập hận thù như thế.
Nhất thời, trái tim nàng nặng trĩu, ngàn cảm xúc khó nói thành lời,
Ác Du lại nói thêm một câu càng khiến nàng khó mà bình tĩnh nổi: “Còn
nữa tiểu thư… lão gia cũng đến rồi, đang đợi tiểu thư ở trong phòng”.
Khương Tlẫm Ngư quay đầu nhìn bóng người cao gầy đang đứng phía trong cột cửa chạm khắc rồng phượng thoáng thấy văn nhược giản dị, giống như
một thư sinh trung niên bình thường, nhưng trên thế gian này, không có
ai hiểu rõ người đó hơn nàng…
Người này mới là Dạ đế thực sự của Bích quốc.
Hữu tướng đương triều – Khương Trọng.
Phụ thân… của nàng. Về mùa thu kêu ra rả.
Ô cửa sổ bằng lụa màu xanh biếc đóng im ỉm, bên trong nhà buông rèm
thật thấp, ánh nến trong chiếc đèn hình rồng cuộn bằng sứ trắng cháy
sáng chiếu rõ đồng tử của Khương Trầm Ngư giống như một ngọn lửa sáng
rực.
Nàng nhẹ nhàng nhấc chiếc chụp đèn, khêu nhẹ bấc đèn bằng cái khêu
vàng cán đài, rồi lại đậy chụp đèn bằng thủy tinh lại mặt nàng hơi cúi
xuống, mang theo một chút lười biếng hờ hững, không để tâm.
Trong phòng im ắng đến khó tả.
Cho đến khi Hoài Cẩn bưng trà vào, mùi thanh mát của loại danh trà
cực phẩm theo làn gió nhẹ bay tới cùng giọng nói ngọt ngào của Hoài Cẩn
phá vỡ bầu không khí gượng gạo: “Lão gia, đây là trà cúc Đại Khê mang từ Trình quốc về, mời lão gia thưởng thức”.
Khương Trọng cười nói: “Được”. Nói đoạn nhấp một ngụm, thong thả bảo: “Mùi vị này thật khiến người ta nhớ mãi… Nhớ lần trước ta đến Trình
quốc uống loại trà này, đã là chuyện của hơn mười năm trước rồi…”.
Khương Trầm Ngư nhếch môi nói: “Phụ thân đại nhân muốn uống trà của
Trình quốc, cũng chỉ cần nói một câu thôi. Lẽ nào vị cựu thành chủ Hồi
thành thông quyền đạt biến, khi về kinh bái kiến ân sư, đến món lễ vật
cũng không có hay sao?”.
Khương Trọng bị nàng mỉa mai nhưng cũng không tức giận, chỉ cười
nhạt: “Hắn có đem lễ vật đến hay không, chẳng phải con rõ nhất hay sao?
Thiên hạ ngày nay, chẳng có thứ gì khiến ta thích thú hơn món lễ vật
đó”.
Bàn tay đang giữ chiếc khêu của Khương Trầm Ngư bỗng dừng giữa không
trung, lòng bàn tay như đang bị đốt giữa đống lửa, cảm giác bỏng rát đến mức chiếc khêu cũng bị nung chảy.
Lễ vật mà phụ thân nói chính là Cơ Anh.
Rõ ràng đến thời khắc đàm phán quan trọng, bất cứ sự khiếp nhược nào
cũng biến thành lý do thất bại, thế nhưng, Cơ Anh vẫn là điểm yếu của
nàng. Mà Khương Trọng hiển nhiên biết rõ điểm này, cho nên, mới không hề sợ hãi, tự tin có thừa.
Con người này… lại là phụ thân của nàng.
Con người này… tại sao lại là phụ thân của nàng?
Vết thương trong sâu thẳm cõi lòng, một lần nữa lại vỡ òa, máu chảy
ào ạt, còn Khương Trầm Ngư phải đè nén nỗi đau xé gan xé phổi xuống chằm chằm nhìn Khương Trọng, nhẹ nhàng nói: “Vậy phụ thân có biết, món lễ
vật mà phụ thân thích nhất ấy đã có thể giết chết con gái của ngưới – là con hay không?” Khương Trọng nheo mắt lại, trầm giọng nói: Con trưởng
thành rồi, Trầm Ngư.
Cho nên, con biết, con có thể chết, nhưng, con sẽ không chết”.
Khương Trầm Ngư không khêu được bật cười, cười được nửa chừng lại
biến thành phẫn nộ, cuối cùng đặt chiếc khêu xuống mặt bàn “cạch” một
tiếng, quay người đứng phắt dậy hét lên: “Bởi vì con không thể chết, cho nên phụ thân đại nhân có thể thoải mải làm tổn thương con, hủy hoại
con, giày vò con phải không?”.
Khương Trọng không do dự vung tay tát thẳng vào mặt nàng.
Hoài Cẩn đứng bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này, sợ đến mức chiếc khay trong tay rớt xuống đất.
Khương Trọng cũng không buồn quay lại mà dặn dò: “Hoài Cẩn ra ngoài cánh cửa, không cho phép bất cứ người nào vào”.
Hoài Cẩn nhìn ông ta, rồi lại nhìn Khương Trầm Ngư ngã nhoài trên mặt đất vì ăn một cái tát đó, do dự mấy hồi rồi vẫn lui ra.
Cửa phòng đóng chặt hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài. Ban đêm nóng bức, ánh nến nhảy nhót. Ánh mắt Khương Trầm Ngư vô hồn nhìn mặt
đất lạnh như băng giá, má phải đau rát nhắc nhở nàng đây là cái tát đầu
tiên trong cuộc đời nàng, hơn nữa, người đánh nàng không phải ai khác mà chính là phụ thân của nàng.
Khương Trọng bước đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống, ra lệnh: “Ngẩng đầu lên”.
Khương Trầm Ngư chầm chậm ngẩng đầu lên, bởi nhìn ngửa, cho nên gương mặt phụ thân lại càng uy nghiêm khôn xiết. Mà sự uy nghiêm này suốt
mười lăm năm qua, nàng chưa từng thấy. Hay nói cách khác, ông chưa bao
giờ bộc lộ với nàng.
Có phải khi đối mặt với thuộc hạ ông cũng như thế này không?
Những cỗ máy giết người tmh cảm thì tê liệt mà thân thủ siêu phàm đó, đều được con người này huấn luyện ra chăng?
Nực cười biết bao, mỉa mai biết bao, suốt mười lăm năm, đến tận ngày hôm nay, nàng mới nhìn ra bộ dạng thực sự của ông…
“Trầm Ngư, đây là lần thứ mấy cha đánh con?”.
Khương Trầm Ngư thành thực trả lời: “Lần đầu tiên”.
“Thế con có biết tại sao cha phải đánh con không?”.
Khương Trầm Ngư cắn