
đời này đều bị thị suốt ngày lôi ra để châm chọc… Vừa nghĩ đến
tình cảnh bi thảm đó, y hối hận vô cùng, chân tay bủn rủn mặc xong áo
ngoài, xỏ xong giầy, đang định đi bỗng thấy muội muội vẫn ngồi trên
giường như không có việc gì, liền đưa tay kéo nàng: “Chờ cái gì nữa? Còn không mau đi?”.
Khương Trầm Ngư nhíu mày: “Đi? Đi đâu?”.
“Đương nhiên là về nhà…”. Lời vừa buột ra khỏi miệng, mới nhận ra có
gì đó không đúng, Khương Hiếu Thành lại nhìn dò xét muội muội từ đầu
xuống chân một lượt, rồi vỗ vỗ vào đầu nói: “Đúng rồi, muội không phải
đang ở trong cung sao? Sao lại đến đây? Muội lén xuất cung à?”.
“Ca ca, ca ca ngồi xuống đi”.
“Ngồi cái gì mà ngồi, bây giờ là lúc nào rồi? Ta thấy vẫn nên quay về trước khi phụ thân phát hiện”.
Khương Trầm Ngư đằng hắng một tiếng, trầm giọng nói: “Ca ca, ngồi đi, muội có vài lời muốn nói với ca ca”.
Nàng xưa nay luôn là người được yêu chiều nhất nhà, tuổi tuy nhỏ
nhưng lại uy nghiêm nhất, có thể nói, Khương Hiếu Thành có chút sợ muội
muội kém mình năm tuổi này, vì thế, khi nàng trở mặt làm bộ nghiêm túc
bảo y ngồi xuống, tuy trong lòng lo lắng muốn chết, nhưng cơ thể vẫn
ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Ca ca, hoàng thượng quyết định sai huynh và Tiết Thái đến Giang Đô chống hạn cứu tế…”.
Khương Hiếu Thành nghe đến đây liền cười hì hì, đắc ý nói: “Hoàng
thượng quả nhiên là người có tuệ nhãn, nhìn ra huynh tài hoa và năng lực hơn người. Ta ấy à, cũng coi như là lên tiên rồi, không còn bị kẻ khác
nói xầu là cậy thế của cha nữa. Giang Đô cũng là nơi tốt, mỗi năm tuyển
tú nữ, mỹ nhân của vùng ấy là nhiều nhất!”. Nói đến đây, nước bọt ứa hết cả ra.
Trong lòng Khương Trầm Ngư thầm thở dài, nghiêm mặt nói: “Ca ca có biết Giang Đô đại hạn, đã ba tháng rồi chưa có mưa không?”.
“Ồ, cái này ta có nghe nói rồi”. Khương Hiếu Thành không thêm để ý,
khua tay một cái: “Yên tâm đi, ta đã nghĩ ra kế sách ứng phó rồi”.
Câu trả lời này thật sự khiến Khương Trầm Ngư bất ngờ, không kìm được phải hỏi: “Kế sách ứng phó gì?”.
“Muội nghĩ xem, Giang Đô năm nào cũng mưa thuận gió hòa, rất hiếm khi bị hạn hán, tại sao? Bởi vì đó là vùng bảo địa phong thủy của Bích quốc chúng ta. Tại sao lại bị hạn hán? Chắc chắn là vì phong thủy đã bị phá
hoại”. Khương Hiếu Thành nói đến đây thì nén thấp giọng, ra vẻ thần bí,
nói: “Còn có người nói Cơ Anh chết rất kỳ lạ, không chừng cũng có liên
quan đến phong thủy nơi đấy”.
Khương Trầm Ngư cố gắng nén nỗi buồn bực trong lồng ngực, hỏi thật nhanh: “Sau đó?”.
Khương Hiếu Thành vỗ ngực nói: “Ta chỉ cần tìm một sư phụ phong thủy
giỏi nhất, đến lúc đó đưa ông ta lập đàn làm phép ở đấy, cầu mưa gì đó
đều được hết”.
Trước mắt Khương Trầm Ngư tối sầm, suýt chút nữa thì ngất đi. Nàng
biết ca ca chắc chắn sẽ chẳng có cách gì ra hồn, nhưng nghe thấy câu
này, vẫn vượt qua phạm vi mà nàng có thể chịu đựng, nên trong khoảnh
khắc, nỗi bi ai trở nên càng sâu đậm, cảm giác vô cùng tuyệt vọng.
Thế mà Khương Hiếu Thành vẫn còn dương dương tự đắc: “Sư phụ phong
thủy này lấy thù lao rất đắt đỏ nhé, hơn nữa nếu không có quan hệ thì
không mời được đâu. Ca ca của muội bình thường rất biết làm người, kết
giao với một số bạn tốt thời khắc then chốt đều nhờ cậy họ giúp đỡ ta”.
Khương Trầm Ngư hít thật sâu, mở miệng từ từ nói: “Ca ca có biết vì
sao hoàng thượng không chọn người khác, mà lại chọn huynh đi xử lý đại
sự quan trọng như thế này không?”.
“Đương nhiên là vì ta năng lực hơn…”. Ánh mắt lạnh như băng của
Khương Trầm Ngư lướt qua, Khương Hiếu Thành nuốt nước bọt xuống, nửa câu sau đành nuốt trọn vào trong.
Khương Trầm Ngư lạnh lùng nhìn y, sẵng giọng nói: “Bởi vì hoàng
thượng muốn huynh làm kẻ thế mạng. Huynh và Tiết Thái là hai quân cờ
dùng để hy sinh!”.
Khương Hiếu Thành giật mình “Cái, cái, cái gì cơ?”
“Giang Đ đại hạn, mùa màng thất thu, năm nay thu hoạch ắt kém, một
khi thu hoạch kém giá lương thực sẽ tăng cao, bách tính sẽ bị đói! Nạn
đói một khi kéo dài, triều đình sẽ phải mở kho lương cứu tế… mà thực sự
là, quốc khố bây giờ đang trống rỗng, căn bản không có tiền mua lương
thực!”.
“Hả?”. Mắt Khương Hiếu Thành bỗng chốc trợn trừng.
Ca ca tưởng đây là vấn đề chỉ cần làm phép cầu mưa là có thể giải
quyết được à? Bây giờ bài toán then chốt nhất chính là căn bản không
phải là mưa hay không mưa, mà là tiền đó! Ca ca! Bây giờ quốc khố không
có tiền! Cho nên, chống hạn cũng được, cứu tế cũng xong hoàng thượng
không cấp cho ca ca một xu, tất cả tiền tài đều là tự ca ca móc hầu bao
ra!”.
Hai chân Khương Hiếu Thành mềm nhũn, ngồi phịch xuống mặt đất, lẩm bẩm: “Sao, sao có thể như thế…”.
“Ca ca còn tưởng có thể được lợi, sung sướng cảm thấy bản thân mình
được coi trong được đề bạt… nhưng không biết họa từ trên trời giáng
xuống, chỉ gây ra một chút sai lầm là chết chắc”. Khương Trầm Ngư vừa
tức vừa thương, hơi thở mắc ở lồng ngực không thoát ra được.
Khương Hiếu Thành thấy vậy, vội vàng bò dậy rót nước cho nàng uống:
“Muội muội, muội đừng vội, từ từ nói, uống một chút đi, từ từ nói…”.
Hành động này của Khương Hiếu Thành đã đánh thức ký ứ