Disneyland 1972 Love the old s
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326042

Bình chọn: 9.00/10/604 lượt.

ất cả. Sau khi ta nhận

được tin này, để tránh đánh rắn động cỏ, ta đành im lặng quan sát, âm

thầm bố trí, không vạch trần chúng ra”.

“Sau đó ngươi đã cố ý cho họ một cơ hội”. Cuối cùng Khương Trầm Ngư

đã có thể lên tiếng, nhưng giọng nói khô khốc đến mức đáng sợ: “Ngươi

thông đồng với thị nữ Hoài Cẩn của ta? Để nàng ta thuyết phục ta đến

thăm ngươi và loan tin tức này ra ngoài, khiến những người kia cho rằng

đã đến thời cơ, cho nên mai phục ở đây chờ ám sát ta? Có phải ngươi cảm

thấy ta nên cảm ơn ngươi? Cảm ơn ngươi đã cứu ta?”.

“Ta chỉ là nói sự thực cho ngươi biết, có rất nhiều lang sói đang

ngấm ngầm dòm ngó trong bóng tối, đợi chờ để cấu xé ngươi. Mà con sói

lớn nhất tên là Khương Họa…”.

“Đủ rồi!”. Khương Trầm Ngư xé giọng hét lên.

Tiết Thái lần nữa biểu lộ ánh mắt thương xót đó, mấp máy môi, nhưng không nói nữa.

Khương Trầm Ngư bưng mặt, chỉ cảm thấy trong cơ thể dường như có một

ngọn lửa đang thiêu đốt, bỏng cháy đến mức sắp phát nổ, buộc phải làm

chuyện gì đó mới có thể phát tiết hết ra ngoài. Thế nên nàng quay sang

Chu Long, trầm giọng nói: “Ngươi đưa ta về cung!”. Lại đi đến trước mặt

một thiết kỵ: “Đưa ngựa của ngươi cho ta!”.

Thiết kỵ lập tức đưa dây cương. Khương Trầm Ngư cầm lấy, quay người

lên ngựa, sau đó thúc roi một cái, con ngựa trắng kêu lên đau đớn, tung

vó phi điên cuồng.

Chu Long nhìn sang Tiết Thái, Tiết Thái gật đầu với hắn, Chu Long bấy giờ mới trở người lên ngựa, đuổi theo nàng.

Trên con phố dài hun hút, hai con ngựa trắng một trước một sau phi

như bay, tiếng vó ngựa vang lên cộc cộc, như thể giẫm nát trái tim của

con người.

Tiết Thái nhìn theo bóng hai người, ánh mắt sâu thẳm, có chút mong chờ, lại có chút bi thương.

Khương Trầm Ngư tóm chặt dây cương, không để ý tới gió táp vào mặt,

thổi tung vô số lọn tóc của nàng, mái tóc dài xòa ra, bay sang tứ phía.

Nàng chỉ đỏ mắt vung roi, thúc giục bạch mã phi nhanh hơn, nước mắt trào ra theo nhịp lên xuống trên lưng ngựa, mau chóng bị gió thổi khô.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng thực ra không giỏi, nhưng lúc này rạp

người trên lưng ngựa lại vững vàng đến lạ thường, đến Chu Long phóng

ngựa phía sau cũng có vài phần kinh ngạc.

Qua thời gian chừng một tuần trà hai người đã đến cửa cung.

Đám thị vệ trước cửa cung đang định ngăn cản, Khương Trầm Ngư vung

roi ngựa: “Bọn nô tài mắt mù, đến ai gia cũng không nhận ra sao?”.

Thị vệ cả kinh thất sắc, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Khương Trầm Ngư xuống ngựa, vừa rảo bước đi vào trong vừa hét lên:

“Tất cả quỳ xuống cho ta! Quỳ tại chỗ không được nhúc nhích!”.

Mấy tên thị vệ định lén lút quay người chuồn đi lập tức sợ đến mức quỳ phịch xuống.

“Kẻ nào dám ngông cuồng cử động, chém! Dám mật báo, chém! Dám lên

tiếng cảnh báo, chém!”. Nàng bản tính dịu dàng, hiếm khi nghiêm khắc như lúc này, bây giờ, ba tiếng “chém” liên tiếp vang lên, tất cả bọn người

đang quỳ đều cảm thấy sát khí đằng đằng ập thẳng vào mặt chúng.

Khương Trầm Ngư không nhìn bọn người đang quỳ trên đất, mà tự mình

sải bước tiến về phía trước. La Hoành nghe tin vội vã chạy đến, vừa kêu

một tiếng nương nương, đã bị một roi của nàng làm cho sợ mất mật, lập

tức quỳ xuống.

“Ta nói lại một lần nữa”. Khương Trầm Ngư lạnh lùng nhìn quanh, nói

từng tiếng rành rọt: “Trừ Chu Long ra, tất cả kẻ khác, kẻ nào dám cử

động, chém! Dám mật báo, chém! Dám lên tiếng cảnh báo, chém!”.

Mọi người nhìn thấy ngay đến La Hoành là người có quyền thế lớn nhất

trong cung cũng quỳ xuống, nhất thời sợ đến mức không dám thở, toàn thân run bần bật, cúi gằm mặt không dám ngẩng lên.

Khương Trầm Ngư đi như bay đến Gia Ninh cung.

Hai cung nữ trước điện nhìn thấy nàng, đang định mở miệng, nàng đã

vung roi quất mạnh vào khoảng không bên cạnh hai cung nữ, khiến chúng

nhất thời phù dung thất sắc, quỳ sụp xuống.

Khương Trầm Ngư nhấc bước, đẩy cửa điện, trong nhà, Khương Họa Nguyệt đang đắp chăn cho Tân Dã, nghe tiếng động ngẩng đầu lên, nhìn thấy

nàng, sắc mặt rõ ràng trắng bệch, nhưng rất mau đã lộ một nụ cười, nói:

“Muội muội… sao lại đến… giờ này?”.

Khương Trầm Ngư sầm mặt đi vào trong, quét mắt nhìn bọn cung nhân

khác trong phòng một lượt, lạnh lùng hạ lệnh: “Tất cả các ngươi lui ra,

quỳ hết ở bên ngoài, ta không gọi, không được phép vào”.

Đám cung nhân liền nhìn Khương Họa Nguyệt, Khương Trầm Ngư nhăn mày một cái, gọi một tiếng: “Chu Long”.

Chu Long lập tức tiến lên trước, mỗi tay một người, hai tiếng vèo vèo vang lên, cung nhân bị ném ra khỏi cung, chúng rên lên thảm thiết, cũng không biết là bị văng đến đâu. Những người còn lại thấy cảnh này nào

còn dám do dự, bèn lần lượt lui hết. Chỉ có vú nuôi đang bế Tân Dã vẫn

còn chần chừ. Khương Trầm Ngư lập tức liếc nàng ta một cái lạnh như

băng: “Ngươi cũng cút ra”.

“Vâng…”. Vú nuôi run lập cập bồng Tân Dã ra ngoài. Khi đi qua nàng, Khương Trầm Ngư bỗng giơ tay chặn lại: “Bỏ thái tử xuống”.

“Cái, cái gì ạ?”. Vú nuôi vẫn còn chấn động, kinh hãi, Chu Long đã ẵm Tân Dã ra khỏi lòng nàng ta trong nháy mắt, động tác nhanh chóng nhẹ

nhàng, Tân Dã vẫn đang say ngủ không hề t