
nghĩ,
cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.
Bạc Thanh Hàn toàn thân
chỉ mặc một cái quần đùi đỏ chót, vừa ra khỏi cửa đã cầm quần áo trong tay
quăng lên sa-lông, mặt không đổi sắc, đứng trước mặt Mộc Cận đánh giá chiếc
quần trên người: “Đừng nói, em làm sổ lâu rồi, thật sự rất có nghề. Nhìn chiếc
quần đùi này, khi nào đi biển anh sẽ mặc nó. Đường khâu thủ công tinh xảo, trái
đất này chỉ có một, phải cất giấu thật kỹ.”
Nói xong anh ngẩng đầu
nhìn Mộc Cận, còn cười hì hì.
Mộc Cận nhìn người đàn
ông khỏa thân sáng chói trước mặt, nhịn không được cảm thấy hơi nhức đầu. Cô
vung tay: “Ngồi yên xuống một lát đi, đừng đi qua đi lại làm em đau đầu.”
Bạc Thanh Hàn nghe vậy,
nằm xuống sa-lông thành hình chữ Đại (大). Sau khi nằm anh còn rất tự nhiên
thò tay tìm điều khiển ti vi, tìm mãi không thấy, ngẩng đầu hỏi Mộc Cận: “Điều
khiển đâu rồi?”
“Đang ở trên tay em.” Mộc
Cận trừng mắt, “Anh thật sự coi như đang ở nhà đấy hả? Đứng dậy!”
Nói xong cô đứng lên đi
tìm ví tiền, lấy ra mấy đồng tiền xu, đi đến trước mặt Bạc Thanh Hàn nhét vào
trong tay anh: “Một tệ. Vừa vặn đủ tiền điện thoại. Bạc Thanh Hàn tiên sinh, đi
thong thả không tiễn.”
Nói xong cô vỗ vào vai
Bạc Thanh Hàn.
Trong lòng Bạc Thanh Hàn
sớm đã tính toán, đã vào cửa thì không có ý định đi ra. Tay Mộc Cận chạm vào
vai anh, tay anh thuận thế bắt lấy, nắm chặt tay cô.
“Buông ra.” Mộc Cận uể
oải.
Anh nhướng mày: “Không
buông.”
“Này cái người này bị sao
vậy, năm lần bảy lượt động tay động chân, không yên được à?” Mộc Cận rút rút
tay, vẫn không nhúc nhích.
Bạc Thanh Hàn vẻ mặt rất
vô tội: “Không yên.”
“Vừa rồi nói thế nào, anh
mang quần áo để gán nợ, sau đó em cho anh mượn một tệ gọi điện thoại.” Đôi mày
Mộc Cận nhíu lại, “Làm người không thể mặt dày thế được, anh mau đứng dậy ra
ngoài đi! Em cho anh biết, nếu anh cảm thấy chung sống hòa bình không hợp ý
anh, chúng ta có thể đổi thành cả đời không qua lại với nhau, hoặc là kẻ thù
không đội trời chung, em tuyệt đối không có ý kiến.”
Trên tay Bạc Thanh Hàn
dùng sức kéo Mộc Cận ôm vào lòng.
Thân trên anh để trần,
Mộc Cận dán vào trước ngực anh giống như đang dán vào một khối than hừng hực
lửa, bỏng muốn chết. Cô vùng vẫy một lúc rốt cục đành mặc kệ, tùy ý anh ôm, chỉ
quay đầu sang chỗ khác không nhìn anh.
Bạc Thanh Hàn cũng không
ép buộc, chỉ nhẹ nhàng hôn lên thái dương cô một cái.
Thanh âm của anh trong
lúc đó đột nhiên trầm thấp như từ trong lồng ngực truyền tới: “Mộc Cận, anh rất
nhớ em.”
Một câu nói đó giống như
một quả tạ, đập thẳng vào lòng cô, ầm ầm rung động.
Anh không để ý đến phản
ứng của Mộc Cận, cằm đặt bên thái dương cô chậm rãi cọ cọ: “Em có biết một năm
nay anh nghĩ đến cái gì nhiều nhất không? Là một lần đó, chúng ta từ Thiên Sơn
trở về đều phải nằm viện, câu nói đầu tiên em hỏi anh, anh còn sốt không? Lúc
đó anh suýt nữa, suýt nữa đã nói cho em, nhưng sau đó anh đã không nói gì cả.
Một năm nay anh nghĩ đi nghĩ lại, nếu như lúc đó chính miệng anh nói cho em,
nếu như lúc đó anh có thể khăng khăng giữ em lại, có phải sẽ không khiến em
phải khổ sở như vậy.”
Mộc Cận vùi vào lồng ngực
anh, cũng nhớ lại thời gian đó.
Lúc đó Bạc Thanh Hàn ôm
cô, cứ gọi tên cô muốn nói lại thôi, mà khi cô hỏi lại, anh lại nói không có
việc gì.
Lâu quá rồi… Lâu đến nỗi
không nhớ nổi. Mộc Cận nghĩ.
“Cho anh một cơ hội nữa
được không?” Bạc Thanh Hàn trầm thấp hỏi, “Mộc Cận, hãy để anh yêu em một lần
nữa được không?”
Một chữ yêu, khiến Mộc
Cận đột nhiên tỉnh táo lại. Cô đưa tay đẩy Bạc Thanh Hàn không còn phòng bị,
nháy mắt đã đứng dậy.
Mộc Cận trằn trọc cả buổi
tối, cứ nhớ đến Bạc Thanh Hàn lúc chiều bị cô đá ra khỏi cửa, mãi vẫn không ngủ
yên được.
Lúc thì nghĩ cô ném lại
cho anh chiếc áo khoác của anh, không biết bên trong thật sự không có tiền hay
là giả vờ; lúc lại nghĩ chẳng may không có tiền thật thì anh qua đêm ở đâu; lúc
lại nghĩ chẳng may không có chỗ nào để đi, đứng bên ngoài bị nhiễm lạnh thì làm
thế nào.
Lăn qua lộn lại mãi đã
quá nửa đêm gần sáng.
Cuối cùng Mộc Cận thật sự
không ngủ nổi nữa, đứng dậy đi rót cho mình cốc nước, cầm cốc đứng ở cửa sổ
phòng khách nhìn ra bên ngoài.
Bây giờ đang là đêm
khuya, bên ngoài tối đen như mực, lại không có đèn đường, chỉ thấy vài bóng đen
đứng bên vỉa hè, trên cầu nhỏ cách đó không xa cũng có một bóng đen, nhìn
thoáng qua đúng là dọa người.
Cô nhìn cẩn thận hồi lâu,
mãi vẫn không thấy bóng dáng người nào đó. Buổi trưa cô liếc mắt có thể thấy
Bạc Thanh Hàn ngồi trên bậc thang, không hề sốt ruột, khiến cô cảm thấy bực bội
trong lòng, thầm muốn anh mau rời khỏi đây.
Nhưng bây giờ anh không ở
đó, cô lại trằn trọc khó ngủ.
Mộc Cận thầm bực bản thân
mình không hạ được quyết tâm, càng nghĩ càng khó chịu. Cuối cùng, còn chưa uống
xong cốc nước, cô lấy điện thoại ra gọi cho Bạc Thanh Hàn. Ai ngờ đầu bên kia
vọng tới một giọng nữ máy móc: “Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy…”
Rốt cục cô ngồi không
yên, cắn răng định đi ra ngoài. Nhưng tay cô đã đặt lên nắm cửa, cuối cùng lại
rụt trở về.
N