Hoán Nhật Tiễn

Hoán Nhật Tiễn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328041

Bình chọn: 8.00/10/804 lượt.

u Ngoa quỷ có lẽ còn lợi hại hơn, nếu mình liên thủ với Phùng Phá

Thiên hẳn có thể liều một phen, nhưng nhất định phải nghĩ cách đảm bảo

sự an toàn của Tiểu Huyền mới được.

Phùng Phá Thiên quát lớn: “Các ngươi bám theo ta đến đây là có mục đích gì?”

Điếu Ngoa quỷ làm bộ ngạc nhiên, nói: “Phùng huynh như thế há chẳng phải

biết rõ còn cố hỏi sao? Cầm Thiên bảo và Mị Vân giáo vốn không đội trời

chung, tất nhiên bọn ta nhân lúc huynh đi một mình mà lấy mạng huynh

rồi.”

Phùng Phá Thiên “hừ” lạnh một tiếng. “Vậy tại sao các ngươi

phải lén lút đánh gãy thần đao? Có bản lĩnh thì cứ đường hoàng mà tới,

để xem ta có sợ các ngươi không?”

Điếu Ngoa quỷ gật gù đắc ý, nói: “Phùng huynh muốn biết lắm sao, nhưng ta cứ không nói cho huynh biết

đấy, để huynh trên đường xuống suối vàng vẫn phải làm một con quỷ hồ

đồ.”

Tiểu Huyền thấy Điếu Ngoa quỷ ăn mặc kỳ quặc, dị hợm, vốn đã

cảm thấy tức cười, lúc này lại nghe thấy giọng điệu quái gở của hắn thì

bật cười một tiếng. “Ngươi là Điếu Ngoa quỷ, ông ấy là quỷ hồ đồ, như

vậy đều là người một nhà, hà tất phải đánh giết nhau làm chi?”

Điếu Ngoa quỷ liếc nhìn Tiểu Huyền rồi lại cười, nói với Triền Hồn quỷ:

“Thằng bé này tuy có tướng mạo hơi xấu nhưng không những thông minh,

lanh lợi mà còn có lá gan không nhỏ. Ta càng nhìn lại càng thấy thích,

dù thế nào cũng phải bắt sống về dâng cho bảo chủ, ngươi nhớ cẩn thận,

đừng làm nó bị thương.”

Hứa Mạc Dương khẽ xoa đầu Tiểu Huyền, ý

bảo nó đừng sợ, sau đó trầm giọng nói với Điếu Ngoa quỷ: “Các hạ đã

không coi bọn ta ra gì như thế, chắc hẳn cũng là người có chút bản lĩnh, chi bằng hãy thử ra tay một chút xem sao!” Y thấy kẻ này ngông nghênh,

kiêu ngạo, chẳng để mình vào mắt, cũng đã cảm thấy tức giận.

“Một

gã thợ rèn nơi xóm núi mà cũng dám đối đầu với Cầm Thiên bảo ta, xem ra

không phải hạng đơn giản!” Điếu Ngoa quỷ trừng mắt, nói. “Ta vốn không

muốn làm hại tính mạng ngươi, nếu ngươi biết điều, hãy ngoan ngoãn đứng

qua một bên đi!”

Hứa Mạc Dương nhướng mày, gằn giọng: “Các hạ vừa

tới đã muốn bắt con trai ta đi, còn nói là ta không biết điều, trong

thiên hạ này có cái đạo lý nào như vậy không?”

Điếu Ngoa quỷ nói:

“Ta nhìn trúng nó chính là phúc phận của nó. Nó đi theo bọn ta, sau này

không phải lo cơm ăn áo mặc, dù thế nào cũng tốt hơn ở cái chốn thâm sơn cùng cốc này chờ chết đói với ngươi. Ngươi chớ có không biết điều!”

Hứa Mạc Dương cười dài, nói: “Cầm Thiên bảo quả là bá đạo!” Y khẽ hất mũi

bàn chân, đá bay một chiếc giỏ lớn ở bên cạnh lên không trung, sau đó

tay phải vung tới, rút từ đáy giỏ ra một thanh trường kiếm sáng lòa. Y

nhìn chằm chằm vào Điếu Ngoa quỷ, lạnh lùng nói: “Đáng tiếc, ta đây vẫn

không biết điều, muốn đấu với Cầm Thiên lục quỷ một phen!” Thanh bảo

kiếm này vốn do y luyện thành trong khi tham ngộ Chú Binh thần lục, thường ngày không có cơ hội dùng đến, hôm nay mới được thử kiếm lần

đầu. Huống chi y ẩn cư nhiều năm, trong lòng sớm đã chất chứa uất ức,

hôm nay hào tình ngày xưa trỗi dậy, cảm thấy sảng khoái vô cùng, không

kìm được ngẩng đầu hú dài một tiếng, mãi hồi lâu sau mới dừng.

Triền Hồn quỷ thấy trong chiếc giỏ đó đựng đầy những khối quặng được lấy về

từ trên núi, phải nặng tới mấy trăm cân, vậy mà Hứa Mạc Dương có thể dễ

dàng đá bay lên, rõ ràng là võ công của y không kém, trên khuôn mặt lão

bất giác thoáng qua một tia kinh ngạc. Điếu Ngoa quỷ thì hai mắt sáng

lên, nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm trong tay Hứa Mạc Dương. “Hay

lắm, hay lắm! Thanh kiếm này cũng là của ta rồi!”

Phùng Phá Thiên

đứng giằng co với Triền Hồn quỷ, trong lòng lại đang kinh nghi bất định. Việt Phong đao vừa gãy, hắn lập tức lên đường tìm tới đây, hai kẻ này

nhất định đã một mạch bám theo từ Mị Vân giáo, chỉ là trên đường, ngựa

của hắn không dừng bước, chẳng quản gió mưa, đối phương không thể nào

mai phục từ trước, do đó mãi vừa rồi mới tìm được cơ hội để động thủ.

Nhưng sau khi nhìn thấy thân thủ nhanh nhẹn của Dương thiết tượng, còn

nghe thấy tiếng hú hùng hồn tràn đầy trung khí kia, tại sao Điếu Ngoa

quỷ vẫn tỏ ra ngông nghênh, chẳng hề sợ hãi như thế? Chẳng lẽ kẻ địch

còn có viện binh? Nhưng việc đã đến nước này, có nghĩ nhiều cũng vô ích, mắt thấy bước chân Triền Hồn quỷ hơi chuyển động, Ngân Long tiên múa

may không ngớt, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công, hắn liền tự khích

lệ mình, tay nắm chặt đao, tìm thời cơ ra tay.

Tiểu Huyền vốn có

chút sợ hãi, nấp ra sau lưng Hứa Mạc Dương, nhưng thấy cha thần thái

hiên ngang, dáng vẻ hào hùng, trong lòng liền yên tâm hẳn, lập tức thò

đầu ra từ sau lưng Hứa Mạc Dương, làm mặt quỷ với Điếu Ngoa quỷ: “Ngươi

cứ luôn miệng nói muốn tặng ta cho tay bảo chủ nào đó, nhưng còn chưa

hỏi xem ta có đồng ý hay không đấy!”

Điếu Ngoa quỷ cười hề hề một

tiếng. “Ngươi đi theo ta thì sẽ có ăn có mặc, còn có rất nhiều thứ thú

vị khác, so với đi theo gã cha nghèo túng này của ngươi thì tốt hơn

nhiều, sao ngươi lại không đồng ý?”

Tiểu Huyền bĩu môi, chỉ tay về phía bộ đồ kỳ quái của Điếu Ngoa quỷ. “Ta thấy ngươi mới là đồ nghèo

túng


XtGem Forum catalog