
iêm túc nói. “Ta đây
chỉ thích ức hiếp trẻ con thôi.”
Tiểu Huyền căm phẫn thốt lên: “Tại sao?”
Giọng nói của Nhật Khốc quỷ càng khản đặc: “Bởi vì trẻ con
thích khóc.”
Tiểu Huyền ngạc nhiên hỏi: “Trẻ con khóc thì có ích gì cho
ngươi?”
Nhật Khốc quỷ cười lạnh, đáp: “Hễ trẻ con khóc là cơ thịt
toàn thân căng cứng, khi ăn sẽ càng tuyệt vời.”
Tiểu Huyền nghe thấy giọng nói lạnh băng của hắn, không kìm
được rùng mình một cái. “Vậy thì sao chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn ăn thịt ta?”
Nhật Khốc quỷ nở nụ cười quái dị. “Đúng là ta muốn ăn thịt
ngươi đấy, trẻ con da non, thịt mềm, rất hợp khẩu vị của ta.”
Tiểu Huyền chậm rãi ngẩng lên, nhìn thấy một khuôn mặt dài
như mặt ngựa bị mái tóc rối bời che mất một nửa, trên đó có một cặp mắt lạnh
băng, hiểm độc đang nhìn mình chằm chằm. Trong lòng trào lên một cơn kinh sợ,
nó hoang mang cúi xuống, không dám nhìn tiếp nữa. “Đừng nói là ngươi cũng nghèo
như tên Điếu Ngoa quỷ không có tiền mua quần áo kia nhé! Ăn cái gì không ăn mà
lại phải ăn thịt ta?”
Nhật Khốc quỷ nói: “Ta ghét nhất là những đứa bé đáng yêu,
hôm nay thấy ngươi thông minh, lanh lợi như vậy, nếu không ăn thì thực là đáng
tiếc.” Vẻ lạnh lùng trong mắt hắn càng rõ ràng hơn, trong cổ họng phát ra những
tiếng lách cách, miệng thì lẩm bẩm: “Hình như đã bảy, tám năm nay ta chưa ăn
thịt người rồi...”
Tiểu Huyền càng nghe càng sợ hãi. “Ta không thông minh đâu,
ngươi đừng ăn thịt ta...” Sau đó nó miễn cưỡng nở một nụ cười. “Đã lâu ngươi
không ăn thịt người rồi, việc gì phải vì ta mà phá giới chứ?”
Nhật Khốc quỷ nhe răng cười dữ tợn. “Chính vì đã lâu chưa ăn
thịt người cho nên ta mới càng nhung nhớ. Ngươi mau khóc đi! Ông đây khó khăn
lắm mới có cơ hội ăn thịt người, không thể để lãng phí thứ nguyên liệu tốt
được.”
Thì ra gã Nhật Khốc quỷ này vốn có tên Tề Chiến, là một đại
ma đầu mấy năm trước thường xuyên qua lại ở vùng Thiểm Bắc, tính tình quái đản,
dị hợm, thích ăn thịt trẻ con, bị người đời căm hận. Chỉ là võ công của hắn quá
cao, quan phủ đã mấy lần cho quân đi truy bắt mà không làm gì được. Cuối cùng,
việc này đã làm kinh động cả chưởng môn phái Hoa Sơn là Vô Ngữ đại sư, Tề Chiến
vô cùng kinh sợ, liền mai danh ẩn tích mấy năm liền.
Thấy không thể tiếp tục ở lại vùng Thiểm Bắc nữa, Tề Chiến
bèn chạy đến đất Xuyên Đông, đi theo Long phán quan, mượn thế lực của Cầm Thiên
bảo để tự bảo vệ mình. Long phán quan một lòng muốn khuếch trương thế lực, thu
nạp nhân mã các nơi, tuy cũng biết Tề Chiến từng làm quá nhiều việc ác, bị
người trong võ lâm căm hận nhưng vẫn muốn dùng một thân võ công bất phàm của
hắn nên đã miễn cưỡng thu nhận. Tề Chiến tự biết mình có quá nhiều kẻ thù, cũng
không dám kiêu căng, sau khi theo về Cầm Thiên bảo liền ngoan ngoãn làm lão đại
Nhật Khốc quỷ trong Cầm Thiên lục quỷ, không ăn thịt người nữa. Hắn trước giờ
vẫn giấu kín lai lịch, do đó đám người Điếu Ngoa quỷ đều không biết gì về quá
khứ của hắn.
Lần này Nhật Khốc quỷ phụng mệnh dẫn theo Điếu Ngoa quỷ và
Triền Hồn quỷ lẻn vào Mị Vân giáo đánh gãy Việt Phong đao, vốn còn định thừa
dịp Mị Vân giáo nội loạn mà ra tay trừ bỏ đám đại địch của Cầm Thiên bảo này
nhưng thấy Phùng Phá Thiên sau khi phát hiện đao gãy liền lập tức ruổi ngựa về
hướng núi Doanh Bàn, bọn chúng nghĩ bụng, Mị Vân giáo hẳn là còn có viện binh,
do đó mới vội vã bám theo tới đây. Bởi vì còn chưa biết rõ tình hình ở Thanh
Thủy trấn nên Triền Hồn quỷ và Điếu Ngoa quỷ được phái ra khiêu chiến với Phùng
Phá Thiên trước, Nhật Khốc quỷ thì nấp ở một bên chờ thời cơ hành động.
Mấy năm nay, Nhật Khốc quỷ rất sợ thân phận của mình bại lộ
khiến Vô Ngữ đại sư tìm tới, do đó vẫn luôn ngoan ngoãn ẩn nấp trong Cầm Thiên
bảo, sớm đã chất chứa đầy một bụng oán hận. Liệu chừng thời gian trôi qua lâu
như vậy, việc này chắc cũng đã lắng xuống, lần này ra ngoài hành động, đột
nhiên nhìn thấy một đứa bé hoạt bát, đáng yêu như Tiểu Huyền, hắn không sao kìm
nén được nữa, sở thích bệnh hoạn ngày xưa rốt cuộc lại bùng lên. Hắn nghĩ bụng,
dựa vào võ công của Điếu Ngoa quỷ và Triền Hồn quỷ thì hoàn toàn đủ sức địch
lại Phùng Phá Thiên và Hứa Mạc Dương, do đó mới đột nhiên xuất hiện bắt Tiểu
Huyền, muốn tìm một nơi hoang vắng để thưởng thức món thịt trẻ con tươi sống.
Tiểu Huyền thấy Nhật Khốc quỷ hằn học nhìn mình như sói đói,
trong mắt lóe lên ánh tinh quang, chừng như sắp nhào đến thì cảm thấy rất sợ
hãi, bèn run giọng nói: “Ta đi bắt cá, bắt chim cho ngươi ăn được không? Ta còn
nấu ăn rất ngon, nếu ngươi ăn món ăn ta nấu rồi thì đảm bảo sẽ không bao giờ
muốn ăn thịt người nữa đâu.” Tuy trước đây nó thỉnh thoảng cũng nấu ăn nhưng
đều coi đó như một trò đùa, làm gì biết nấu cái gọi là “món ăn ngon”, bây giờ
trong lúc cấp bách đành nói bừa một tràng, dù gì cũng tốt hơn là bị Nhật Khốc
quỷ ăn thịt.
Nhật Khốc quỷ ngoác rộng miệng, để lộ mấy cái răng nhọn
hoắt, cười quái dị, nói: “Ta không đợi được nữa rồi, bây giờ ta muốn ăn thịt
ngươi.”
“Khoan đã!” Tiểu Huyền khua khoắng hai tay, lớn tiếng kêu
lên. “Nhưng ta còn chưa khóc mà, chính ngươi