Polaroid
Hoán Nhật Tiễn

Hoán Nhật Tiễn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328024

Bình chọn: 10.00/10/802 lượt.

i:

“Được, ta đánh cược một ván với ngươi, nhất định phải làm ngươi khóc một cách

tâm phục khẩu phục!”

Tiểu Huyền thừa cơ đưa một bàn tay ra, nói: “Lời nói gió

bay, chúng ta hãy đập tay giao hẹn. Nếu ngươi có bản lĩnh không chạm vào người

ta mà vẫn có thể khiến ta khóc thì thân thể này của ta sẽ giao cho ngươi, ngươi

muốn hầm, xào, hấp, luộc thế nào cũng được.” Nó trời sinh đã có tính gặp sao

yên vậy, lúc này thấy có cơ hội xoay chuyển tình hình, ít nhất trong thời gian

ngắn cũng không bị người ta ăn thịt, bèn cố ý thở dài một tiếng. “Không ngờ ta

cũng có cơ hội tham gia một ván cược sinh tử thế này!”

Nhật Khốc quỷ thấy Tiểu Huyền làm bộ làm tịch như vậy, thiếu

chút nữa thì bật cười thành tiếng, nhưng ngay sau đó đã nghiêm mặt, đập tay một

cái thật mạnh với Tiểu Huyền. “Bây giờ ta sẽ đưa ngươi về Cầm Thiên bảo, trên

đường đi kiểu gì cũng có cách khiến ngươi phải khóc. Nếu ngươi chịu đựng được

không khóc lần nào thì hãy đi làm công tử của bảo chủ đi!”

Tiểu Huyền thấy mưu kế đã thành công thì trong lòng yên tâm

hẳn, lại tò mò hỏi: “Thì ra gã Điếu Ngoa quỷ kia nói đem ta về tặng cho bảo chủ

gì đó là muốn ta làm con trai của ông ta sao? Vị bảo chủ này lợi hại lắm à? Làm

con trai ông ta thì có gì tốt không?”

Nhật Khốc quỷ đáp: “Công tử của bảo chủ đã chết từ mấy năm

trước, phu nhân sinh liền cho ông ta ba cô con gái, cuối cùng lại sinh ra một

đứa con trai ngốc, do đó bảo chủ một lòng muốn tìm một đứa con nuôi thông minh.

Nếu ngươi có thể chống lại thủ đoạn của ta, coi như có tư cách làm thiếu chủ

của Cầm Thiên bảo.”

Tiểu Huyền thấy hung quang trong mắt Nhật Khốc quỷ đã nhạt

dần, liền vui vẻ tán gẫu với hắn: “Vậy ngươi còn không mau bợ đỡ ta đi, nói

không chừng sau này ta chính là cấp trên của ngươi đấy!”

“Đánh rắm!” Trên khuôn mặt Nhật Khốc quỷ xuất hiện vẻ giận

dữ nhưng giọng nói thì đã hòa hoãn hơn nhiều. “Trên đường đi, tốt nhất ngươi

hãy nấu cho ta nhiều món ăn ngon, nếu không ta sẽ mặc kệ ba bảy hai mươi mốt ăn

thịt ngươi luôn đấy!”

Tiểu Huyền để ý quan sát, biết rằng Nhật Khốc quỷ chỉ vờ

giận dữ nên không còn sợ hãi như trước nữa. “Vậy chúng ta hãy giao hẹn với nhau

trước nhé, cho dù ngươi cảm thấy tài nấu nướng của ta thực sự phi phàm thì cũng

không được ép ta cả đời phải nấu ăn cho ngươi, ta còn phải ra giang hồ tìm kiếm

tiền đồ rộng mở nữa chứ...”

Nhật Khốc quỷ nghe Tiểu Huyền nói năng loạn xị như vậy thì

cảm thấy rất tức cười nhưng vẫn cố kìm nén mà đe dọa một câu: “Ta thấy tiền đồ

của ngươi chỉ có thể là ở trong bụng ta thôi!” Nói xong, hắn rốt cuộc không kìm

nén nổi nữa, vội vã xoay người qua một bên, sợ để Tiểu Huyền nhìn thấy trên

khuôn mặt lạnh băng của mình xuất hiện nụ cười...

Tiểu Huyền thấy Nhật Khốc quỷ xoay người đi bèn lén đưa mắt

ngó nghiêng bốn phía, thấy nơi đây là một lũng núi vô danh, chẳng biết tình

hình bên phía cha thế nào rồi, cho dù có tìm được mình thì chỉ e cũng phải tốn

rất nhiều công sức. Bây giờ mà chạy trốn rõ ràng chẳng phải là quyết định sáng

suốt, nhưng nếu mấy ngày tới đều phải ở bên gã quái nhân này, cách tốt nhất vẫn

là phải cố gắng lấy lòng hắn, kẻo lại bị hắn ăn thịt thì nguy. Nghĩ đến đây, nó

bèn quay sang hỏi Nhật Khốc quỷ: “Này đại thúc, không biết cháu phải xưng hô

với đại thúc thế nào nhỉ?”

Nhật Khốc quỷ bị một tiếng “đại thúc” ngọt lịm này làm cho

mềm nhũn, thầm nhủ tên thật của ta sao có thể nói cho ngươi biết được, bèn tiện

miệng đáp: “Ta chính là Nhật Khốc quỷ trong Cầm Thiên lục quỷ.” Lời vừa nói

xong, hắn bật cười một tiếng, người bình thường nghe thấy danh hiệu của hắn tất

nhiên sẽ cả kinh thất sắc nhưng thằng bé này thì làm sao biết được tiếng tăm

của hắn trên giang hồ.

“Oa!” Tiểu Huyền đột nhiên kêu lớn một tiếng vẻ hết sức khoa

trương. “Thì ra đại thúc chính là Nhật Khốc quỷ trong Cầm Thiên lục quỷ! Cháu

thường xuyên nghe người ta nhắc đến tên tuổi của đại thúc, thực đúng là... như

sấm bên tai. Cháu sớm đã muốn xem xem đó là một vị anh hùng hào kiệt như thế

nào, chẳng ngờ lại ở ngay trước mặt mà không biết, thật là xấu hổ quá, xấu hổ

quá...”

Nhật Khốc quỷ lập tức xoay người lại. “Ồ, bọn họ nói về ta

thế nào?” Đây là lần đầu tiên hắn nghe người ta nói rằng mình là anh hùng hào

kiệt, tuy cảm thấy bán tín bán nghi nhưng vẫn không khỏi sinh lòng tò mò, muốn

nghe xem người ta nói thế nào về mình.

“Chuyện này...” Thường ngày Tiểu Huyền đều ở Thanh Thủy trấn

hẻo lánh, nào đã từng nghe nói đến Nhật Khốc quỷ? Chẳng qua nó chỉ tiện miệng

nói bừa một phen, ai ngờ Nhật Khốc quỷ lại muốn hỏi rõ ngọn ngành, nhất thời

cứng họng chẳng biết phải nói gì.

Trước đây ở vùng Thiểm Bắc, tiếng xấu của Nhật Khốc quỷ đồn

xa, sau khi đến Cầm Thiên bảo đã giảm đi rất nhiều, hắn còn hết sức coi trọng

thanh danh. Thấy Tiểu Huyền muốn nói song lại thôi, hắn chỉ nghĩ rằng đó không

phải lời gì hay ho, trong mắt liền lóe lên ánh hung quang. “Bọn họ nói về ta

thế nào? Mặc kệ là tốt hay xấu, ngươi cứ nói thực với ta là được.”

Tròng mắt Tiểu Huyền thoáng đảo qua đảo lại. “Cháu nói thật

nhưng đại thúc không được tức