
t trọng chữ tín, chỉ
cần ngươi đánh cược thắng được ta thì sẽ không phải lo lắng về tính
mạng.”
Tiểu Huyền sợ sẽ chọc giận Nhật Khốc quỷ nên không dám nói
nhiều, đành thu lại nỗi nhớ cha, ngoan ngoãn theo sau hắn, đi về hướng
thành Tự Vĩnh.
Nhật Khốc quỷ thấy Tiểu Huyền người nhỏ, chân ngắn đi quá chậm, bèn cắp theo nó chạy như bay.
Trải qua cuộc trò chuyện vừa rồi, lại đã đánh cược với nhau một ván, thái độ của Nhật Khốc quỷ đối với Tiểu Huyền đã khách sáo hơn nhiều, không còn
xách cổ nó như lúc mới đầu nữa mà quàng tay qua eo nó cắp ở bên hông,
bước đi cũng rất vững vàng. Ban đầu Tiểu Huyền chỉ thấy cây cối hai bên
cứ vun vút lùi về phía sau làm mắt nó hoa lên, đầu óc thì lơ mơ choáng
váng, nhưng khi quen rồi lại cảm thấy trước đây chưa bao giờ có được
trải nghiệm như vậy, trong lòng thích thú vô cùng, không ngừng khen Nhật Khốc quỷ đi nhanh. Lần này, lời của nó quả thực xuất phát tự đáy lòng,
Nhật Khốc quỷ nghe mà vui mừng ra mặt, lại càng thấy thích Tiểu Huyền
hơn, khi nói chuyện cũng tỏ ra khá tôn trọng.
Tiểu Huyền vốn trời
sinh hoạt bát, lạc quan, tuy nhất thời không được gặp lại cha nhưng dù
sao bây giờ cũng không phải lo lắng cho tính mạng của mình nên còn chưa
nóng lòng thoát thân. Trước đây nó chưa được rời nhà đi xa bao giờ, suốt dọc đường chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh đều mới lạ, không ngừng hỏi
han Nhật Khốc quỷ chuyện nọ chuyện kia. Lúc này Nhật Khốc quỷ vốn đang
phải đề khí thi triển khinh công, không tiện mở miệng nói chuyện, nhưng
nghe Tiểu Huyền hò hét không ngừng, thỉnh thoảng còn khen võ công của
mình lợi hại, đành miễn cưỡng lên tiếng trả lời mấy câu, nhưng ngay sau
đó lại sợ nếu tốc độ chậm lại sẽ bị Tiểu Huyền chê cười, cuối cùng chỉ
còn cách liều hao tổn chân nguyên mà ra sức chạy. Khi tới được thành Tự
Vĩnh thì nội khí đã gần như cạn kiệt, hắn không khỏi cảm thấy quãng
đường núi mấy chục dặm vừa rồi quả thực là vất vả nhất từ trước đến nay.
Thành Tự Vĩnh nằm giữa một vùng đồi núi ở vùng Xuyên Nam, diện tích không quá lớn, chỉ là phần lớn các cư dân ở khu vực phụ cận tới đây để tiến hành
trao đổi một số vật phẩm, mà hôm nay lại đúng dịp họp chợ, nên giờ tuy
đã là chiều tối nhưng người qua lại vẫn như mắc cửi, khung cảnh rất náo
nhiệt.
Hai người tìm một tửu điếm nhỏ rồi vào dùng cơm. Nhật Khốc
quỷ cảm thấy miệng mồm khô khốc, bụng sôi ùng ục, thầm nghĩ đêm nay có
lẽ nên nghỉ lại trong thành. Hắn xưa nay vẫn luôn hành sự cẩn trọng, ít
khi xuất hiện tại những chốn phố chợ đông người, luôn nghỉ đêm ở nơi
hoang dã. Lần này hắn vốn cũng định dùng cơm xong rồi sẽ lên đường ngay, chỉ là vừa rồi đã hao tổn quá nhiều nguyên khí, quả thực cần phải nghỉ
ngơi. Nghĩ đến việc mình hao tổn nguyên khí hoàn toàn là do thằng nhóc
này, Nhật Khốc quỷ liền trừng mắt, hậm hực nhìn Tiểu Huyền một cái, chợt thấy Tiểu Huyền tuy đã cầm đũa nhưng lại không ăn ngay mà đang ngẩn ngơ nhìn mình, bèn giận dữ quát: “Không phải ngươi đã đói rồi sao? Không ăn đi còn chờ gì nữa?”
Tiểu Huyền thấp giọng nói: “Thúc thúc đã phải vất vả rồi, thúc thúc ăn trước đi!”
Nhật Khốc quỷ ngẩn người, không ngờ thằng bé này lại ngoan ngoãn như vậy.
Thường ngày hắn ít khi ăn cơm với người khác, lại chủ yếu kết giao với
những tay hán tử thô tục trên giang hồ, làm gì được thấy ai lịch sự như
vậy. Tuy đây chỉ là thói quen được hình thành từ những lần dùng cơm với
cha của Tiểu Huyền nhưng lại khiến Nhật Khốc quỷ lần đầu tiên cảm nhận
được một chút quan tâm từ người khác, trái tim bất giác ấm áp hơn nhiều, nhưng ngoài miệng vẫn cất tiếng trách cứ: “Còn không mau ăn đi, sợ ta
nhìn thấy cái dáng ăn xấu xí của ngươi sao?”
Tiểu Huyền thấy mình
có lòng tốt như vậy mà Nhật Khốc quỷ không những không cảm ơn, ngược lại còn tỏ ra hung dữ, trong lòng cảm thấy ấm ức, bèn trề môi, không dám
nói thêm gì nữa.
Nhật Khốc quỷ nhìn thấy vậy thì có chút xấu hổ, bèn đưa tay tới khẽ xoa đầu Tiểu Huyền. “Này nhóc, ngươi tên gì vậy?”
Tiểu Huyền thấy Nhật Khốc quỷ lần đầu tiên nói năng nhẹ nhàng với mình, sống mũi bất giác cay cay, thiếu chút nữa thì rơi nước mắt. May mà vào lúc
quan trọng nhất nó đã nhớ tới ván cược với Nhật Khốc quỷ, bèn vội vàng
cúi xuống ăn cơm, thừa dịp đó đưa tay lên lau cặp mắt đã hơi đỏ. Trong
lòng thầm hô nguy hiểm quá nhưng ngoài miệng nó vẫn trả lời: “Cháu tên
là Dương Kinh Huyền, thúc thúc cứ gọi cháu Tiểu Huyền là được.”
Nhật Khốc quỷ cất tiếng khen thật lòng: “Tên hay lắm!”
Tiểu Huyền thấy sắc mặt Nhật Khốc quỷ đã hòa hoãn hơn nhiều, bèn tranh thủ
cất tiếng hỏi: “Thúc thúc tên là gì vậy? Nếu cháu cứ gọi là Nhật Khốc
quỷ thúc thúc thì hình như... hình như không được hay cho lắm!” Sau đó,
nó lại thấp giọng lẩm bẩm: “Rõ ràng thúc thúc là người mà, làm quỷ thì
có gì hay chứ?”
Nhật Khốc quỷ nghe thấy những lời này, trái tim
không khỏi có chút xao động. Những năm nay, hắn bề ngoài là thuộc hạ của Long phán quan, thực ra là khách khanh trong Cầm Thiên bảo, tuy không
có thực quyền nhưng cũng khiến cho người ta không dám đắc tội. Ai gặp
hắn cũng phải cung kính gọi hắn một tiếng