Hoán Nhật Tiễn

Hoán Nhật Tiễn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328015

Bình chọn: 8.5.00/10/801 lượt.

vừa nói trẻ con chưa khóc thì thịt

sẽ không ngon...”

“Việc này đơn giản thôi!” Nhật Khốc quỷ đột nhiên hít sâu

một hơi, sau đó bỗng cất tiếng khóc lớn, âm thanh vang vọng khắp bốn phía xung

quanh.

Tiểu Huyền thấy hai mắt Nhật Khốc quỷ đỏ ngầu, nước mắt trào

ra như nước vỡ bờ, trong tai thì tràn ngập tiếng khóc nghe vô cùng thê thảm,

tựa như có vô số oan hồn đang không ngừng gào réo. Lúc đầu, nó chỉ cảm thấy đầu

choáng mắt hoa, nhưng về sau âm thanh đó càng lúc càng ngưng tụ, rồi như biến

thành một con sâu nhỏ chui vào trong trái tim nó, khiến tâm trạng nó trở nên

rối bời...

Trong lòng ngợp nỗi bi thương, Tiểu Huyền bỗng cảm thấy sống

mũi cay cay, suýt chút nữa thì bật khóc, nhưng nó sợ mình mà khóc thì sẽ bị tên

quái nhân này ăn thịt, bèn cố gắng kìm nén cảm xúc, cắn chặt hai hàm răng, dù

cặp mắt đã ầng ậng nước nhưng kiên quyết không để một giọt nào rơi xuống. Sau

khi nhìn Nhật Khốc quỷ khóc một lúc lâu, nó không còn cảm thấy sợ nữa, bắt đầu

nghĩ đến những việc vui vẻ thường ngày, không thèm để tâm tới tiếng khóc kia,

thế là dần bình tĩnh trở lại... Cuối cùng, khi nhìn thấy bộ dạng thê lương, sầu

thảm của Nhật Khốc quỷ, nó đột nhiên cảm thấy tức cười.

Thì ra đây vốn là một thứ bí thuật truyền âm của Nhật Khốc

quỷ, có thể làm nhiễu loạn tâm trí người ta, khi đương đầu với kẻ địch mà sử ra

thường thu được hiệu quả đặc biệt, cái tên Nhật Khốc quỷ của hắn cũng từ đó mà

ra.

Có điều, đây là lần đầu tiên hắn dùng tuyệt chiêu này với

một đứa bé. Trước đây, những đứa bé mà hắn bắt được vừa nhìn thấy tướng mạo của

hắn đã khóc váng lên, làm gì có ai nói chuyện với hắn được lâu như Tiểu Huyền.

Hắn cũng không nhất quyết phải bắt Tiểu Huyền khóc mới được, chỉ là đã lâu

không được ăn thịt người, lúc này lại bắt được một đứa bé thông minh, lanh lợi

như Tiểu Huyền nên không nỡ ăn ngay, mà muốn mặc sức trêu đùa thằng bé một hồi

như mèo vờn chuột. Từ nãy đến giờ, hắn đã dùng hết thủ đoạn để dọa dẫm, nghĩ

bụng thần công của mình một khi sử ra, thằng bé này ắt hẳn sẽ sợ đến nỗi tè ra

quần, toàn thân mềm nhũn, mặc cho mình muốn làm gì thì làm...

Ai ngờ Nhật Khốc quỷ khóc suốt thời gian đốt hết một nén

hương, lúc đầu còn thấy hai mắt Tiểu Huyền ầng ậng nước nhưng về sau lại trở

nên trong veo. Nhật Khốc quỷ vận thêm công lực, tiếng khóc nghe càng thê thảm

hơn nhưng Tiểu Huyền vẫn chỉ nhìn hắn bằng vẻ hết sức tò mò, đã thế bên khóe

miệng còn thấp thoáng nét cười vui vẻ. Nhật Khốc quỷ không khỏi vừa giận dữ vừa

kinh sợ.

Hắn đâu biết rằng từ nhỏ Tiểu Huyền đã được học Thiên

Mệnh bảo điển, đối mặt với vạn vật trên thế gian đều có thể trấn tĩnh như

thường, nếu xét về tâm trí kiên định, e là những ông lão trải đủ bể dâu bình

thường cũng chưa chắc đã có thể so sánh với nó. Khi thoạt nghe thấy tiếng khóc,

Tiểu Huyền còn có chút xao động nhưng chỉ một lát sau đã quen ngay, huống chi

từ nơi đáy lòng nó đã hạ quyết tâm không được khóc, cho nên loại tà thuật này

chẳng thể thu được hiệu quả.

Nhật Khốc quỷ dùng hết một hơi chân khí, rốt cuộc đành dừng

tiếng khóc, trong lòng cảm thấy khó hiểu vô cùng, thực sự không nghĩ ra tại sao

ngón thần công lợi hại của mình lại không có tác dụng với một đứa bé như vậy.

Hắn ngẩn ngơ nhìn Tiểu Huyền, hỏi: “Tại sao ngươi không khóc?”

Tiểu Huyền thấy Nhật Khốc quỷ hỏi với giọng nghiêm túc nhưng

trên mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô thì cảm thấy hết sức nực cười, vì thế dù

biết rõ không nên nhưng vẫn bật cười khúc khích, rồi sau đó lại vội đưa tay bụm

miệng, thấp giọng nói: “Ngươi là hảo hán giang hồ nổi tiếng, nói lời phải giữ

lấy lời, ta mà không khóc thì ngươi không được ăn thịt ta đâu đấy!”

Nhật Khốc quỷ cả giận, quát: “Ta không tin là không thể

khiến thằng nhóc ngươi phải bật khóc thành tiếng.” Sau đó, vẫn cảm thấy nghi

hoặc, hắn bèn lẩm bẩm hỏi: “Chẳng lẽ ngươi trời sinh đã không biết khóc sao?”

Tròng mắt thoáng đảo qua đảo lại, Tiểu Huyền vội vàng nói:

“Muốn ta khóc cũng dễ thôi, trước đây ta không nghe lời, bị cha đánh, liền khóc

lớn một trận. Nếu ngươi quả thực không có bản lĩnh làm ta khóc, vậy thì cứ đánh

ta một trận là được.” Trên thực tế, Hứa Mạc Dương yêu thương nó vô cùng, ngay

cả nói nặng lời cũng chẳng mấy khi chứ nói gì đến đánh. Nhưng nó từ nhỏ đã

thông minh, nhanh trí, giờ lại đang là lúc sinh tử quan đầu[8'>, phép

khích tướng liền được sử ra một cách thuần thục.

[8'> . Sinh tử quan

đầu: thành ngữ, ý chỉ khoảng thời gian cấp bách, giờ phút quan trọng, nguy

ngập.

Quả nhiên Nhật Khốc quỷ lập tức “hừ” lạnh một tiếng. “Ta mà

lại phải đánh một thằng nhóc như ngươi sao? Ta vẫn còn có mấy chục cách để làm

ngươi khóc đấy.”

Tiểu Huyền nói: “Đúng rồi, ngươi cũng có thể véo ta, cấu ta,

cắn ta, dù sao ngươi cũng khỏe hơn ta, võ công lại cao như thế...” Vừa nói, nó

vừa lén đưa mắt nhìn vẻ mặt của Nhật Khốc quỷ. “Chẳng phải trên giang hồ có

câu: “Vì đạt mục đích, không từ thủ đoạn” đó sao, giờ ta đã rơi vào tay ngươi

rồi, ta mà cau mày một cái thì không phải là con của cha ta.”

Nhật Khốc quỷ càng nghe càng giận dữ, bèn lớn tiếng nó


Old school Easter eggs.