The Soda Pop
Hoán Nhật Tiễn

Hoán Nhật Tiễn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327744

Bình chọn: 9.5.00/10/774 lượt.

iều.

Phí Nguyên giật mình hiểu ra, nghĩ bụng thì ra là vậy, xem ra Thải Kiếm môn quả nhiên có chút lai lịch. Hắn làm sao biết Tiểu Huyền chẳng qua chỉ

tiện miệng nói bừa, dù sao trên giang hồ cũng có rất nhiều lời đồn, còn

về chân tướng sự việc thì ngoài đương sự ra chẳng ai hay biết. Trùng đại sư xưa nay hành tung vốn kín đáo, tất nhiên chẳng ai có thể hỏi được gì từ chỗ ông ta, còn phủ tướng quân thì coi việc này là điều sỉ nhục lớn, dĩ nhiên không người nào dám hỏi đến.

Tiểu Huyền thấy Phí Nguyên

gật đầu lia lịa, trong lòng không khỏi đắc ý, chợt nghe bên tai vang lên một tràng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc. Nó giật mình kinh hãi,

vội vàng ngước mắt nhìn quanh nhưng lại chẳng thấy dù chỉ một bóng

người, còn Phí Nguyên thì dường như không phát hiện ra điều gì khác lạ.

Nó thầm cảm thấy nghi hoặc, rồi nghĩ rằng bản thân đã nghe nhầm, lại nói tiếp: “Thải Kiếm môn này sở dĩ lấy tên là Thải Kiếm là bởi trong môn

phái có bảy thanh bảo kiếm, lần lượt có các màu đỏ, cam, lam, lục, tím,

đen, trắng, do bảy vị truyền nhân bảo quản...”

Phí Nguyên thoáng

suy nghĩ, không kìm được nói chen vào: “Kiếm màu đỏ và màu cam được rèn

từ xích thiết và vàng, kiếm màu lục và tím thì dùng đồng thau là rèn

được, còn kiếm màu trắng tất nhiên dùng bạc để chế tạo, loại kiếm đen

rèn bằng thép ròng cũng thường xuyên được nhìn thấy trên giang hồ, nhưng kiếm màu lam thì chẳng hay được dùng thứ gì để chế tạo ra? Xin Dương

huynh đệ hãy giúp ta giải mối nghi hoặc trong lòng!”

Tiểu Huyền

thầm nói một câu “hỏi hay lắm”, rồi không nghĩ ngợi gì đã lập tức trả

lời: “Côn Luân hàn ngọc, ẩn giữa núi băng, hình thành trong sấm sét,

được gió mưa tưới tắm mà thành trân phẩm. Thứ này mang thuộc tính thủy,

lạnh giá tựa băng, cứng rắn như sắt, có màu xanh lam.” Lần này thì nó

không hoàn toàn nói dối. Côn Luân hàn ngọc thực sự có tồn tại trên đời,

là vật xếp hàng thứ chín trong các loại thần khí. Những lời này được nó

lấy ra từ trong Chú Binh thần lục của phái Binh Giáp, khiến Phí Nguyên nghe mà trợn mắt há miệng, hoàn toàn tin tưởng.

Tiểu Huyền có ý trêu chọc Phí Nguyên, bèn cười hì hì, nói: “Bị ngươi chen ngang, giờ ta quên mất mình nói đến đâu rồi.”

Phí Nguyên thành thực cười xòa, nói: “Dương huynh đệ nói tới chỗ bảy thanh

bảo kiếm của nhà họ Phí được giao cho bảy truyền nhân bảo quản... Huynh

đệ cứ nói từ từ, ta không chen ngang nữa.”

Tiểu Huyền khẽ “hừ” một tiếng bằng giọng mũi, dáng vẻ hết sức vênh váo, tự cao, trong lòng thì

lại tính toán làm sao cho câu chuyện này viên mãn hơn một chút, sau đó

mới nói tiếp: “Mấy chục năm trước, lão tứ của nhà họ Phí, cũng là người

bảo quản thanh kiếm màu xanh lục kia, vì một lời bất hòa với các huynh

đệ mà giận dữ bỏ đi tha hương, tự lập môn hộ. Những năm nay, người nhà

họ Phí vẫn luôn tìm kiếm tung tích của y, chỉ là chuyện xấu trong nhà

không tiện truyền ra ngoài nên chỉ có thể ngầm nghe ngóng...”

Phí

Nguyên nghe tới đây thì rốt cuộc đã hiểu ra căn nguyên sự việc, lại cúi

đầu nhìn thanh kiếm màu xanh lục trong tay mình, nghĩ đến người cha đã

chết, thầm nghĩ nếu có thể nhận họ hàng với một danh môn đại phái như

thế thì thực là cái phúc kiếp trước tu được, tinh thần liền phấn chấn

hẳn lên. “Chẳng hay tên húy của vị lão tứ nhà họ Phí kia là gì?”

Tiểu Huyền thở dài, than: “Ông ấy là lão nhân gia đời trước, ta làm sao dám

hỏi thăm tên húy. Có điều, tên của sáu đệ tử nhà họ Phí đời này ta đều

biết, vừa khéo đều chỉ có một chữ, do đó khi nãy ta mới hoài nghi ngươi

chính là con cháu của vị lão tứ nhà họ Phí kia.”

Lúc này, giọng

nói của Phí Nguyên cũng trở nên run rẩy: “Sáu người đệ tử đó có tên thế

nào vậy? Để ta xem xem có chút uyên nguyên nào với tên của ta không.”

Tiểu Huyền thấp giọng nói: “Đây là bí mật lớn của nhà họ Phí, ta chỉ nói cho một mình ngươi biết thôi, ngươi ngàn vạn lần không được nói ra với

người ngoài đấy!”

Phí Nguyên gật đầu lia lịa, rồi ghé sát tai đến

bên miệng Tiểu Huyền, chỉ hận không thể đem chỗ bạc hôm nay đã bị thua

mất nhét hết vào túi nó.

Tiểu Huyền nói khẽ vào tai Phí Nguyên:

“Ngươi nhớ kĩ đây, sáu người đệ tử của nhà họ Phí lần lượt có tên là:

Hưng, Thắng, Thạch, Ly, Hoa, Vũ.”

Phí Nguyên nhất nhất ghi nhớ,

thầm nghĩ xem những cái tên này có mối liên hệ gì với tên của mình

không, nhưng nghĩ mãi vẫn chẳng thể tìm ra điều gì đặc biệt, bèn khẽ lẩm bẩm: “Phí Hoa, cái tên này nghe hơi quen tai.”

Tiểu Huyền cố nhịn cười đến đau cả bụng, nó không dám nói cả họ lẫn tên chính là vì sợ Phí Nguyên nghe ra được huyền cơ bên trong. Do thời gian quá ngắn, nó làm

sao nghĩ ra nhiều cái tên như thế được, những cái tên vừa rồi chẳng qua

ứng với phí tâm, phí thần, phí sự, phí lực... Hai cái tên cuối cùng thì

lại càng trực tiếp hơn, là phế thoại và phế vật[10'>. Tiểu

Huyền trêu chọc Phí Nguyên một phen, còn nhận của hắn hai mươi lạng bạc, trong lòng sớm đã hết giận, còn cảm thấy có chút xấu hổ, bèn khuyên nhủ một câu: “Có lẽ ngươi và bọn họ chẳng có chút quan hệ nào, không cần

phải hao tâm tổn trí...” Nói tới đây, nó vội vàng dừng lại, rất s