
rất khó quản lý. Triều đình hiện nay không thể vươn tay tới khu vực đó, cho nên để tránh việc tranh chấp, mỗi năm đều phải tặng lễ
vật thật hậu cho các bộ tộc đương địa để cầu sự bình an nhất thời. Mà
Cầm Thiên bảo vốn là minh chủ của các bang hội đất Xuyên, phần lễ vật
này tất nhiên phải do Cầm Thiên bảo đảm nhận. Nhưng nếu Thái thân vương
dâng tấu lên Hoàng thượng xin cắt khu vực phía tây sông Nhã Lung cho Thổ Phồn, Long phán quan sẽ bớt được một khoản chi tiêu lớn, có điều làm
như vậy thì người Hán ở khu vực đó e là sẽ không ngóc đầu dậy được.”
Lâm Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Long phán quan tốt xấu gì cũng là
tông sư một cõi, điều kiện này hắn tuy ngầm được lợi nhưng bề ngoài lại
phải tỏ ra yếu thế trước người khác, hắn chưa chắc đã đồng ý đâu.”
Trùng đại sư nói: “Tạm chưa nói tới việc Thái thân vương còn hứa hẹn ban tặng những lợi lộc gì cho Long phán quan, chỉ riêng một điều kiện này nữa
thôi cũng đủ khiến Long phán quan phải động lòng rồi, ấy là hắn sẽ giúp
Cầm Thiên bảo diệt trừ Mị Vân giáo.”
Lâm Thanh trầm ngâm không nói gì. Mị Vân giáo lâu nay vẫn luôn đối địch với Cầm Thiên bảo, tuy ở thế
hạ phong nhưng cũng khiến cho Long phán quan phải đau đầu không thôi.
Nếu có thể diệt trừ được thế lực này, địa vị của Cầm Thiên bảo trong võ
lâm sẽ tăng lên không ít. Nếu lại có thêm một số điều kiện ưu đãi khác, e là Long phán quan sẽ thật sự đồng ý. Dù sao Long phán quan xưa nay vẫn
chỉ ở đất Thục, không được võ lâm Trung Nguyên coi trọng lắm, nếu có thể kết giao với một tên hoàng thân quốc thích quyền thế nghiêng trời như
Thái thân vương, thanh thế nhất định sẽ khác hẳn với trước.
Trong
đầu Lâm Thanh lóe lên một ánh linh quang. “Nếu Thái tử và Minh Tướng
quân biết chuyện này, ắt sẽ không khoanh tay đứng nhìn đúng không?”
Trùng đại sư nói: “Tề Bách Xuyên bề ngoài là vâng theo hoàng mệnh vào Xuyên,
Minh Tướng quân và Thái tử không thể nào ra mặt ngăn cản hắn.” Ông khẽ
nở nụ cười mỉm, ung dung nói: “Nhưng nếu khâm sai đại thần xảy ra chuyện trên địa bàn của Cầm Thiên bảo, e là Long phán quan bất luận thế nào
cũng không thoát khỏi can hệ.”
Thủy Nhu Thanh cười, nói: “Vậy thì
còn đợi gì nữa? Với cách của Trùng đại sư, cho dù Long phán quan có đích thân làm hộ vệ cho Tề Bách Xuyên thì cũng không giúp hắn giữ được tính
mạng.”
Trùng đại sư cười ngạo nghễ, ngay sau đó lại trầm giọng
nói: “Nhưng nếu tên phiên tăng kia gặp điều bất trắc, e là Quốc sư Thổ
Phồn Mông Bạc sẽ không để yên...”
Thủy Nhu Thanh hậm hực nói: “Cặp mắt gian tà của tên phiên tăng đó cứ nhìn chằm chặp vào Dung tỷ tỷ,
thực là đáng ghét quá! Cháu chỉ hận không thể chọc mù cặp mắt của hắn.
Cho dù Quốc sư Thổ Phồn không để yên thì cũng đã sao, cháu không tin võ
công của lão lại có thể cao hơn Trùng đại thúc!”
Hoa Tưởng Dung nghe thấy vậy thì không khỏi đỏ bừng hai má.
Trùng đại sư thở dài, than: “Lão tìm đến ta thì tất nhiên chẳng có gì đáng
nói, nhưng ta chỉ sợ trong cơn giận dữ của Mông Bạc, vùng biên giới Hán - Tạng sẽ rơi vào cảnh máu chảy thành sông.”
Lâm Thanh giật mình
hiểu ra, rốt cuộc đã biết Trùng đại sư cố kỵ điều gì, không khỏi thầm
kính trọng tấm lòng vì dân của ông, bèn nghiêm túc nói: “Trùng huynh
muốn ta làm gì? Xin cứ nói ra!”
Trùng đại sư do dự nói: “Bây giờ
ta thực khó có thể đoán định Minh Tướng quân và Thái tử sẽ có hành động
gì, chỉ sợ bọn họ lại không từ thủ đoạn gây tổn thương cho Trát Phong,
khiến những người dân thường vô tội phải rơi vào cảnh đầu rơi máu chảy.”
Thủy Nhu Thanh căm phẫn nói: “Chẳng lẽ chúng ta phải đi làm hộ vệ cho tên
phiên tăng đó một lần hay sao?” Trùng đại sư chỉ thở dài mà không nói
gì.
Lâm Thanh khẽ lắc đầu. “Với sự hiểu biết của ta về Minh Tướng
quân và Thái tử, bọn họ nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn Thái
thân vương và Long phán quan kết thành liên minh. Đối với bọn họ, hy
sinh một vài người dân vốn chẳng tính là gì...” Y cầm chén trà lên, khẽ
nhấp một ngụm rồi cau mày,nói: “Việc này quả thực có chút khó khăn. Bây
giờ chúng ta chỉ còn cách tùy cơ hành sự, nếu có thể không làm bị thương người nào mà phá hoại được cuộc liên minh giữa Thái thân vương và Long
phán quan thì là tốt nhất.”
Thủy Nhu Thanh vẫn cảm thấy khó hiểu.
“Minh Tướng quân và Thái tử đã không khoanh tay đứng nhìn, Thái thân
vương và Long phán quan cũng chẳng phải là người tốt, như vậy tại sao
chúng ta không để bọn họ chó cắn chó, còn bản thân thì tọa sơn quan hổ
đấu?”
Trùng đại sư nói: “Hoa Khứu Hương gửi thư cho ta chính là
muốn nhờ ta đích thân đi một chuyến, nhất định phải phá vỡ cuộc liên
minh giữa Thái thân vương và Long phán quan, không được để xảy ra sơ sẩy gì. Việc này không những ảnh hưởng tới tình hình ở kinh sư mà còn liên
quan tới bốn đại gia tộc, chỗ vi diệu trong đó thực khó có thể dùng đôi
ba lời mà nói hết.” Ông thở dài một hơi, lại ngoảnh đầu nhìn qua phía
Lâm Thanh. “Ta xưa nay vẫn luôn bất hòa với quan phủ, không tiện hiện
thân, đang lúc hết đường xoay xở thì lại gặp được Lâm huynh, đành dày
mặt nhờ xin giúp đỡ...”
Lâm Thanh lên tiếng ngắt lờ