
h hiểu ra, chẳng trách bốn đại gia tộc xưa nay luôn thần bí lại xuất hiện trong võ lâm như vậy, thì ra là vì nguyên nhân này.
Trùng đại sư cười
gượng, nói: “Nói ra thì việc này có liên quan tới ta. Khi đó, đại đệ tử
của ta là Tần Linh Vận vâng lệnh ta đến thành Thiên Châu ám sát tham
quan Lỗ Thu Đạo, ai ngờ phủ tướng quân lại xuất động hai tay cao thủ
tuyệt đỉnh là Thủy Tri Hàn và Quỷ Thất Kinh, nếu không nhờ có Hoa Tiễn
Lệ dụ Thủy Tri Hàn đi thì e là còn chưa thể đắc thủ. Tính ra thì ta đã
thiếu Phiên Thiên lâu một mối ân tình, do đó, sau khi nhận được thư của
Khứu Hương công tử thì không thể không đến thành Nghi Tân hội họp với
hai tiểu nha đầu này, sau đó thì tới nơi đây.”
Tâm tư của Lâm
Thanh xoay chuyển không ngừng. Lai lịch của Trùng đại sư xưa nay luôn là một điều bí ẩn, mà nghe ý của Hoa Tưởng Dung, Trùng đại sư hiển nhiên
luôn có mối liên hệ với người của bốn đại gia tộc. Ngoài ra, bốn đại đệ
tử của Trùng đại sư lần lượt có sở trường về cầm, kỳ, thư, họa, quả là
rất giống với lộ số của bốn đại gia tộc. Cứ từ đó mà suy ra, có lẽ giữa
Trùng đại sư và bốn đại gia tộc thực sự có một mối quan hệ nào đó mà
người ngoài không hay biết.
Thủy Nhu Thanh như cười như không, làm bộ hậm hực đưa tay lên chống nạnh. “Suốt dọc đường đại thúc được du sơn ngoạn thủy thoải mái biết mấy, sao giờ lại nói cứ như là phải đi chịu
tội vậy?”
Trùng đại sư cười rộ, nói: “Phải rồi, phải rồi! Suốt dọc đường ta đều rất thoải mái. Chỉ là cứ đến một nơi nào đó là ta lại phải theo hai nha đầu các ngươi đi dạo phố, mà cứ nhìn thấy thứ gì là hai
đứa ngươi lại tò mò ngó nghiêng suốt nửa ngày trời, thực khiến lão nhân
gia ta đây buồn bực đến chết mất...”, sau đó lại ngoảnh đầu qua phía Lâm Thanh. “Nếu huynh đệ nhìn thấy cảnh hai con nhóc này nói chuyện với một con chim nhỏ suốt mấy canh giờ thì có lẽ cũng không chịu nổi như ta
thôi.”
Lâm Thanh cười rộ, nghĩ đến cảnh bạch đạo đệ nhất sát thủ
Trùng đại sư phải theo hai cô nàng phơi phới tuổi xuân này đi dạo phố,
không khỏi cảm thấy có chút đồng tình.
Hoa Tưởng Dung thì vẫn luôn lo nghĩ cho vị ca ca Hoa Tiễn Lệ đến bây giờ vẫn chưa rõ sống chết của
mình. “Nghe nói Lâm Vân cô nương hiện đã tới Diệm Thiên Nhai nên bọn
muộn liền đi thuyền ngược dòng từ Hán Khẩu tới nơi này.” Nàng không kìm
được lại thở dài một tiếng. “Cũng chẳng biết bây giờ ca ca có được bình
an không.”
Thủy Nhu Thanh khẽ cất tiếng an ủi: “Dung tỷ tỷ yên
tâm, Hoa đại ca phong lưu tuấn tú, võ công cao cường, người tốt tự có
trời giúp, huynh ấy nhất định sẽ bình an vô sự.”
Lâm Thanh cũng
từng nghe nói tới Diệm Thiên Nhai, một thế lực lớn đặt căn cứ tại Sở
Hùng, Điền Nam. Hai năm trước, một trong bốn đại công tử đất kinh sư là
Ngụy công tử Ngụy Nam Diệm bị Minh Tướng quân bức ép phải bỏ trốn tới
đất Thục, cuối cùng đã bị Thiên Hồ truyền nhân Sở Thiên Nhai và con gái
của Bắc Thành vương là Phong Băng hợp lực giết chết trên Nga My Kim
Đỉnh. Nhưng giữa Phong Băng và Ngụy công tử thực ra có một mối quan hệ
vi diệu nào đó, cho nên mưu thần dưới trướng Ngụy công tử là Quân Đông
Lâm đã phò tá Phong Băng lập nên Diệm Thiên Nhai, thế lực duy nhất trong võ lâm dám công nhiên đối kháng với Minh Tướng quân. Nữ hiệp Phong Băng cũng vì thế mà được liệt vào hàng tứ đại cao thủ bạch đạo, ngang danh
với bang chủ bạch đạo đệ nhất đại bang Liệt Không bang Hạ Thiên Lôi,
chưởng môn phái Hoa Sơn Vô Ngữ đại sư, bạch đạo đệ nhất sát thủ Trùng
đại sư.
Lâm Thanh thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Tưởng Dung tràn
ngập nét âu sầu, quả thực hết sức đáng thương, liền không muốn nàng
thương tâm thêm nữa, chuyển chủ đề qua chuyện khác: “Thấy Trùng đại sư
xuất hiện trong thành Phù Lăng, ta vốn tưởng nơi đây sắp xảy ra chuyện
lớn kinh thiên động địa gì, chẳng ngờ lại chỉ là một tay hộ hoa sứ giả.”
Trùng đại sư thì lại tỏ ra nghiêm túc, nói: “Ta xưa nay vẫn luôn kính trọng
Lâm huynh, cũng không muốn giấu giếm gì. Thực ra lần này ta tới thành
Phù Lăng, thứ nhất là để cùng Dung Nhi đi tìm huynh trưởng, thứ hai còn
là vì một chuyện quan trọng khác.” Ông hít sâu một hơi, nói tiếp: “Vốn
dĩ ta cũng không muốn để Lâm huynh dính dáng đến chuyện này, nhưng hiện
giờ tình hình phức tạp, e là cần mượn sức của Ám khí vương thì mới có
thể hoàn thành...”
Lâm Thanh thấy Trùng đại sư nói năng trịnh
trọng như vậy, mà Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh đều tỏ vẻ bất ngờ,
biết trong chuyện này có điều kỳ lạ, liền nghiêm túc nói: “Có việc gì
xin Trùng huynh cứ nói, nếu có thể giúp được, Lâm Thanh quyết sẽ không
chối từ.”
Trùng đại sư nói: “Lâm huynh có biết năm người trong Tam Hương các hôm nay có lai lịch gì không?”
Hai mắt Lâm Thanh sáng lên. “Ta thấy trên ống tay áo của kẻ áo xanh cầm đầu kia có thêu một bông hoa vàng nhỏ, biết hắn là người của bộ Hình ở kinh sư. Trùng huynh đến đây là vì hắn sao?”
Trùng đại sư nói: “Nữ tử
qua chiêu với huynh đệ tên gọi Liễu Đào Hoa, là sư muội của Thiên Diệp
môn chủ Cát Song Song, hai kẻ một đen một trắng đó là một cặp huynh đệ,
lão đại mặt đen là Triệu Quang, lão nhị mặt trắng là Tr