
a Tưởng Dung khom người bái tạ. “Gia phụ cũng từng nhắc
đến sự quang minh lỗi lạc của Ám khí vương với tiểu nữ, hơn nữa ông còn rất
thích cái tính trọng đại nghĩa, không câu nệ tiểu tiết của Lâm đại hiệp, chỉ
tiếc là chưa có duyên gặp mặt. Nếu được nghe thấy lời khen tặng như vậy từ Lâm
đại hiệp, ông nhất định sẽ rất vui mừng.”
Lâm Thanh cười rộ. “Nếu đã biết ta không câu nệ tiểu tiết,
còn gọi ta là đại hiệp làm gì?”
Hai má Hoa Tưởng Dung ửng hồng, khẽ gọi: “Lâm... đại ca!”
Tiếng đại ca này quả thực nhỏ như muỗi kêu, Trùng đại sư vội vàng làm bộ
nghiêng tai lắng nghe khiến Hoa Tưởng Dung cả thẹn, lén giậm chân xuống đất,
hai má lại càng đỏ ửng.
“Lâm đại ca có điều không biết...” Thủy Nhu Thanh tuy còn
nhỏ tuổi nhưng cởi mở hơn Hoa Tưởng Dung Nhiều, mặc kệ việc mình nhỏ hơn Lâm
Thanh gần hai mươi tuổi, vẫn gọi y là đại ca. “Hoa thúc thúc bây giờ đã không
thể gọi là Khứu Hương công tử nữa, mà phải gọi là Tứ Phi công tử.”
“Ồ!” Lâm Thanh tò mò hỏi: “Tứ Phi tức là thế nào vậy?”
“Ấy chính là phi rượu ngon không uống, phi nhạc hay không
nghe, phi thơ hay không ngâm.” Thủy Nhu Thanh cười hì hì, nói: “Còn cái “phi”
cuối cùng ấy mà... đó là phi mỹ nhân không nhìn...”
Trùng đại sư vỗ tay cười rộ. “Ha ha, trên giang hồ làm gì có
nhiều mỹ nhân như thế. Chẳng trách mười mấy năm nay Hoa Khứu Hương lại không
xuất hiện trên giang hồ, chắc cả ngày từ sáng đến tối chỉ nhìn Khứu Hương phu
nhân thôi, chứ một khi rời khỏi Phiên Thiên lâu, e là sẽ phải làm một tên mù
mắt sáng rồi.” Mọi người nghe thấy thế lại cười vang lần nữa.
Thủy Nhu Thanh dường như rất thích việc ra câu đố, lúc này
ngẩng lên hỏi: “Lai lịch của Dung tỷ tỷ đã bị đoán ra rồi, bây giờ Lâm đại ca
hãy đoán lai lịch của tiểu muội đi!”
Lâm Thanh cố ý tỏ vẻ khổ não. “Ta vốn cho rằng mình đã đoán
ra rồi, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.”
Thủy Nhu Thanh hỏi: “Có chỗ nào mà không đúng?”
Bên khóe miệng Lâm Thanh xuất hiện một nét cười. “Ta nghĩ nữ
tử của Ôn Nhu hương ai nấy đều dịu dàng như nước, nền nã, lễ độ, làm sao lại có
một tiểu nha đầu mồm mép tép nhảy như muội được? Ha ha...” Thì ra y sớm đã đoán
ra Thủy Nhu Thanh là người của Ôn Nhu hương trong bốn đại gia tộc, nhưng lại cố
ý trêu chọc tiểu cô nương thông minh, lanh lợi này.
“Hu hu!” Thủy Nhu Thanh làm bộ hậm hực, nói. “Lâm đại ca ức
hiếp người ta!”
Lâm Thanh còn chưa trả lời, Trùng đại sư đã làm bộ ngạc
nhiên, nói: “Tiểu nha đầu ngươi gọi ta là đại thúc nhưng lại gọi Lâm huynh là
đại ca, như thế há chẳng phải đã khiến Lâm huynh chịu thiệt?”
Thủy Nhu Thanh cười hì hì một tiếng, lè lưỡi, nói: “Ai bảo
đại thúc trông già như thế chứ, nếu còn nói nữa cháu sẽ đổi sang gọi là gia gia
đấy!”
Mọi người lại cùng cất tiếng cười vang. Lâm Thanh thấy Thủy
Nhu Thanh và Trùng đại sư thoải mái trêu chọc nhau mà chẳng có điều cố kỵ gì,
bất giác lại nhớ đến những tháng năm cùng chiến hữu hỉ hả cười đùa, kề vai
chống địch, trong lòng tràn ngập một thứ tình bằng hữu chân thành.
Trùng đại sư rốt cuộc đã nói vào chuyện chính: “Mấy năm nay
ta không nghe thấy chút tin tức nào về Lâm huynh, chẳng rõ vì sao Lâm huynh lại
tới thành Phù Lăng này vậy?”
“Đúng thế!” Thủy Nhu Thanh nói. “Sau khi Ám khí vương công
khai khiêu chiến với Minh Tướng quân, suốt mấy năm liền chẳng có chút tung
tích. Trên giang hồ xuất hiện rất nhiều lời đồn đoán, có kẻ còn cho rằng Ám khí
vương vì sợ uy thế của Minh Tướng quân nên đã quy ẩn giang hồ rồi.”
Hoa Tưởng Dung từ nãy đến giờ chưa nói gì bỗng mím môi cười,
nói: “Có điều, hôm nay Ám khí vương tái hiện hùng phong trong Tam Hương các,
không biết sẽ lại khiến bao nhiêu kẻ bày trò miệng lưỡi đảo lộn thị phi?”
Lâm Thanh nghiêm túc nói: “Mấy năm nay ta vẫn luôn dừng chân
ở những nơi sông núi danh lam, chính là mong võ công có thể tiến bộ thêm một
bước, đợi đến khi thời cơ chín muồi sẽ lên kinh tiếp tục cuộc chiến còn dang dở
với Minh Tướng quân.”
Mọi người đều im lặng. Uy danh của Minh Tướng quân thực sự
quá lớn, hôm nay dù đã tận mắt nhìn thấy võ công xuất quỷ nhập thần của Ám khí
vương nhưng chẳng ai dám nói chắc y có thể địch lại Minh Tướng quân. Cao thủ
giao tranh với nhau, việc sinh tử chỉ cách nhau một lằn ranh nhỏ, há lại là
chuyện đùa?
Lâm Thanh biết suy nghĩ trong lòng mọi người nhưng cũng
chẳng mấy để bụng, sau khi dừng lại một lát bèn thở dài, nói: “Bất giác đã sáu
năm trôi qua. Những năm nay, không lúc nào ta không nghĩ tới ước định với Minh
Tướng quân. Tuy cảm thấy võ công của mình đã tiến bộ nhiều nhưng ta vẫn không
nắm chắc có thể địch lại Lưu Chuyển thần công của hắn, do đó cũng không trở lại
kinh sư để tránh tự chuốc lấy nhục.”
“Hay! Chỉ riêng cái bụng dạ thẳng thắn này của Lâm huynh,
người thường đã không thể nào so sánh được.” Trùng đại sư thấy Lâm Thanh thản
nhiên nói ra việc này, bèn cất tiếng khen. “Ta chưa từng gặp Minh Tướng quân,
không biết võ công của hắn thế nào, nhưng nghe nói trong tay Lâm huynh có một
cây thần cung có thể khắc chế võ công của hắn, đúng không?”
Năm xưa, sư thúc của Minh Tướng quân là