
khắc chế được Minh Tướng quân
đây?”
Lâm Thanh thở dài, nói: “Năm xưa, ngay đến Xảo Chuyết đại sư
cũng không dám khẳng định mũi tên mà mình để lại đó thật sự là Hoán Nhật tiễn,
do đó mới giấu kín vào trong địa đạo. Những năm nay ta chu du khắp nơi, một
phần cũng vì muốn tìm kiếm nguyên liệu thích hợp để làm tên, đến lúc đó lại
phối hợp với Thâu Thiên cung nữa thì mới có cơ hội thắng được Minh Tướng quân.”
Trùng đại sư trầm ngâm cất tiếng: “Trên đảo Thương Lãng có
một thứ dây mây tên gọi Tiêu Dao, người dân bản địa ngâm nó vào dầu gai, sau đó
hong sấy nhiều lần, tạo thành một thứ vật liệu cực kỳ bền chắc, có lẽ có thể
dùng làm tên.”
Thủy Nhu Thanh ngạc nhiên nói: “Đảo Thương Lãng? Đó không
phải là sào huyệt của Phong Niệm Chung sao?” Nam phong Phong Niệm Chung trong
sáu đại tông sư tà phái vốn ngụ tại đảo Thương Lãng ở Nam Hải.
“Ồ!” Lâm Thanh hơi nhướng mày. “Trùng huynh đã nói như vậy,
nhất định là có đạo lý. Ta cũng từng nghe nói về thứ dây mây này, chỉ là xưa
nay không qua lại với Nam phong, không tới mức vạn bất đắc dĩ thực không muốn
kinh động đến hắn.”
Hoa Tưởng Dung khẽ cười một tiếng. “Nếu Nam phong biết đại
ca muốn đối phó với Minh Tướng quân, nhất định sẽ vỗ tay hoan nghênh.” Nam
phong Phong Niệm Chung vốn đối đầu với Minh Tướng quân, từng thề rằng ngày nào
Minh Tướng quân còn chưa chết thì ngày đó sẽ không đặt chân vào đất Trung
Nguyên. Chuyện này đã lan truyền ra khắp giang hồ nên Hoa Tưởng Dung mới nói
như vậy.
Lâm Thanh hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Không giấu gì
chư vị, ta chỉ muốn dùng sức của bản thân để khiêu chiến với Minh Tướng quân,
chỉ riêng việc nhận được Thâu Thiên cung của Xảo Chuyết đại sư đã khiến lòng ta
thấp thỏm, bất an rồi, nếu lại phải mượn sức của Nam phong nữa, cho dù có thắng
cũng sẽ là bất võ.” Lời này vừa nói ra, Trùng đại sư và hai nàng Hoa, Thủy đều
cảm thấy cung kính nể phục từ tận đáy lòng.
Hoa Tưởng Dung vội chuyển chủ đề: “Đại ca đã tìm được nguyên
liệu thích hợp để làm tên chưa?”
Lâm Thanh chậm rãi lắc đầu. “Năm đó, mũi tên mà Xảo Chuyết
đại sư để lại, phần đuôi được làm bằng lông của con hạc bay trên trời, phần đầu
được làm bằng răng của con báo chạy dưới đất, phần thân thì làm bằng gỗ Thiết
Mộc ở Nam Hải, cứng rắn dị thường, vậy nhưng vẫn không cách nào chịu nổi một
đòn toàn lực của Lưu Chuyển thần công, ta thực khó có thể tìm được thứ nguyên
liệu gì tốt hơn thế.” Y thấy trên khuôn mặt Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh
đều lộ vẻ thất vọng, bèn khẽ mỉm cười. “Do đó ta mới đến đây, mục đích là đi
tìm một người bằng hữu ở vùng Điền Bắc, có lẽ y sẽ có cách chế tạo được Hoán
Nhật tiễn.”
Thủy Nhu Thanh tò mò hỏi: “Người nào mà lại có bản lĩnh lớn
như vậy?”
Lâm Thanh nói: “Nói ra thì người này có thể tính là đã kế
thừa y bát của Xảo Chuyết đại sư, Binh Giáp truyền nhân Đỗ Tứ cũng đã truyền
phép chế tạo binh khí của mình cho y...”
“Là Đông Quy kiếm khách Hứa Mạc Dương đúng không?” Trùng đại
sư tiếp lời. “Ta từng nghe Vật Do Tâm và Dương Sương Nhi kể về kỳ ngộ của y,
theo ta nghĩ Xảo Chuyết đại sư đã truyền công cho y nhất định là có thâm ý, có
lẽ việc phá Lưu Chuyển thần công của Minh Tướng quân đến cuối cùng vẫn phải dựa
vào y.”
Lâm Thanh khẽ gật đầu. “Chính là Hứa Mạc Dương.” Thì ra Lâm
Thanh đã lâu không trở lại Trung Nguyên, lần này vào Xuyên chính là để đi tìm
Hứa Mạc Dương. Y và Hứa Mạc Dương đã sáu năm không gặp, hoàn toàn dựa vào
phương pháp liên hệ đã để lại năm đó mới nghe ngóng được Hứa Mạc Dương hiện
đang ở Thanh Thủy trấn dưới núi Doanh Bàn thuộc vùng Điền Bắc. Vốn dĩ y định đi
đường thủy vào Xuyên rồi đổi qua đường bộ đi tiếp xuống phía nam, chẳng ngờ lại
gặp được Trùng đại sư mà từ lâu đã muốn gặp một lần ở thành Phù Lăng này, thực
cũng có thể tính là cơ duyên xảo hợp.
Lâm Thanh cất tiếng hỏi Trùng đại sư: “Từ lâu đã nghe nói
Trùng huynh thường đi lại ở miền Bắc, chẳng rõ vì cớ gì mà lại đến nơi này? Lẽ
nào chuẩn bị đi gây phiền phức cho Long phán quan sao?” Phải biết rằng Trùng
đại sư xưa nay luôn độc lai độc vãng, hành tung quỷ dị, vậy mà lúc này lại đi
cùng hai nữ tử của bốn đại gia tộc, quả thực khiến Lâm Thanh cảm thấy hết sức
khó hiểu, do đó mới có câu hỏi như vậy.
Thủy Nhu Thanh giành trả lời: “Trùng đại thúc là do bọn muội
mời tới tìm người đấy.”
Lâm Thanh tò mò hỏi: “Tìm ai vậy?”
Trên khuôn mặt thấp thoáng vẻ buồn rầu, Hoa Tưởng Dung thở dài, nói: “Là ca
ca của muội, Hoa Tiễn Lệ. Một năm trước huynh ấy một mình đến Trung
Nguyên, dường như đã mê đắm một nữ tử phong trần tên là Lâm Vân rồi theo cô ta tới thành Thiên Châu, nhưng lại bị tổng quản phủ tướng quân là
Thủy Tri Hàn đả thương, hiện giờ không rõ tung tích. Ngày Mười lăm tháng sau chính là Hành Đạo đại hội sáu mươi năm tổ chức một lần của bốn đại
gia tộc, ca ca muội thân là truyền nhân của Phiên Thiên lâu nên nhất
định phải tham gia, do đó cha mới bảo muội liên hệ với Trùng đại sư rồi
cùng đi tìm huynh ấy về. Muội thân con gái sợ một mình đi lại không
tiện, bèn kéo Thanh Nhi làm bạn đi cùng...” Lâm Thanh giật mìn