
iệu Húc, có biệt
hiệu Hắc Bạch Vô Thường, là thị vệ trong hoàng cung. Kẻ áo xanh cầm đầu
kia tên gọi Tề Bách Xuyên, là một trong năm đại thần bổ dưới trướng Tổng quản bộ Hình Hồng Tu La. Lần này bọn chúng vào Xuyên bề ngoài là khâm
sai, thực ra là làm việc cho Thái thân vương.” Hồng Tu La xưa nay vẫn
luôn đi theo Thái thân vương, việc này mọi người trong thiên hạ đều
biết.
“Năm đại thần bổ?” Trong mắt lóe lên ánh tinh quang, Lâm
Thanh nhún vai vẻ khinh thường. “Vậy Truy bổ vương Lương Thần thì tính
là gì?”
Trùng đại sư thở dài, nói: “Lâm huynh đã giết Đăng bình
vương Cố Thanh Phong, Truy bổ vương Lương Thần và Cố Thanh Phong xưa nay vốn giao hảo với nhau, do đó mấy năm nay hắn đã rời kinh sư để đi truy
bắt huynh. Còn Hồng Tu La được Thái Thân vương giúp đỡ, thừa dịp này
phát triển thế lực của mình, lôi kéo được không ít nhân tài, lại phá
liền mấy vụ án lớn, có thể nói là vang danh ở kinh sư, tự phong năm đại
bổ đầu dưới trướng bao gồm Cao Đức Ngôn, Tề Bách Xuyên, Tả Phi Hà, Dư
Thu Ngôn, Quách Thương Hải là năm đại thần bổ.” Ông vừa nói vừa đưa mắt
nhìn Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh. “Hoa Khứu Hương cho bồ câu đưa
thư cho ta, nhờ ta giúp con gái y tìm huynh trưởng về, còn nói với ta Tề Bách Xuyên lần này tới Xuyên Đông thực ra là vâng theo mệnh lệnh của
Thái thân vương đến để xin liên minh với Long phán quan. Ha ha, hắn đi
đường bộ vào Xuyên theo đường Kiếm Các, nhưng chẳng biết rằng ta sớm đã
chờ hắn trong thành Phù Lăng này rồi.”
“Còn có chuyện này sao? Chỉ e trên giang hồ sẽ lập tức xuất hiện một hồi phong ba lớn!” Hoa Tưởng
Dung nghe thấy vậy thì cả kinh, đến bây giờ nàng mới biết tin tức này,
thành ra quên mất cả việc lo cho ca ca. “Tên Thái thân vương đó không
chịu ở yên một chỗ làm cái chức thân vương của hắn, lại chạy tới võ lâm
gây loạn làm gì?”
Thủy Nhu Thanh còn nhỏ tuổi, không hiểu được
những mối quan hệ phức tạp bên trong. “Liên minh thì có gì là ghê gớm
chứ? Bốn đại gia tộc chúng ta không phải cũng liên minh với nhau đó
sao?”
Trùng đại sư thở dài, nói: “Thái thân vương là người của
hoàng tộc nhưng lại ngầm câu kết với người trong võ lâm, bản thân việc
này đã trái với lẽ thường. Huống chi Long phán quan hùng cứ đất Xuyên
Đông, xưa nay luôn không coi võ lâm Trung Nguyên ra gì, như là một thổ
hoàng đế, nếu hắn và Thái thân vương liên thủ, chỉ sợ mưu đồ không nhỏ.”
Lâm Thanh trầm ngâm cất tiếng: “Trong ba hệ phái chủ yếu ở kinh sư, hệ phái của Thái thân vương là phức tạp nhất. Minh Tướng quân tốt xấu gì cũng
luôn nghe theo hoàng lệnh, Thái tử thì bị rất nhiều điều kìm kẹp, duy có Thái thân vương ỷ mình là em ruột của đương kim Hoàng thượng, lại do
chính cung của tiên đế sinh ra nên chẳng có điều cố kỵ gì.” Y cười lạnh
một tiếng. “Thái thân vương trù tính nhiều năm, rốt cuộc đã không kìm
được muốn làm phản rồi sao?”
“Mưu phản?” Thủy Nhu Thanh lập tức
hưng phấn hẳn lên. “Hắn vốn là thân vương chỉ dưới một ngươi trên muôn
vạn người, tại sao còn phải làm phản?”
“Cái lòng ham lợi, ai mà
không có!” Trùng đại sư thở dài một tiếng. “Huống chi càng là những kẻ
quyền cao chức trọng như Thái thân vương thì lại càng không nhẫn nhịn
được việc mình phải ở dưới người khác.”
Thủy Nhu Thanh đưa tay vỗ
đầu. “Đại thúc nói đúng lắm, giống như trong bốn đại gia tộc vậy, các đệ tử cũng vì cái Hành Đạo đại hội kia mà tranh nhau đến sứt đầu mẻ chán.
Úi chao, Dung tỷ tỷ, sao tỷ lại véo muội làm gì?” Thì ra Hoa Tưởng Dung
thấy Thủy Nhu Thanh nói năng không biết cố kỵ, tiết lộ bí mật của bốn
đại gia tộc ra ngoài, không kìm được lén véo một cái để nhắc nhở, nào
ngờ cô nhóc lại kêu toáng lên như thế, nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Lâm Thanh lại một lần nữa nghe thấy cái tên Hành Đạo đại hội, nhưng biết
rằng trong bốn đại gia tộc có rất nhiều điều cơ mật không muốn để người
ngoài hay biết, do đó giả bộ không nghe thấy, cất tiếng hỏi Trùng đại
sư: “Chẳng hay Trùng huynh định thế nào?”
Trùng đại sư nói: “Thái
thân vương muốn soán ngôi cũng được, muốn tăng cường thực lực cũng được, những chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới những dân thường như bọn
ta, huống chi Long phán quan có chịu liên minh với hắn hay không vẫn là
điều chưa thể biết trước.” Ông thoáng trầm ngâm rồi nói tiếp: “Nhưng tên phiên tăng đi cùng đó lại là nhị đệ tử Trát Phong của Quốc sư Thổ Phồn
Mông Bạc. Theo tin tức mà ta nhận được, một trong những điều kiện cho sự liên minh giữa Thái thân vương và Long phán quan là vùng đất phía tây
sông Nhã Lung sẽ được đem tặng cho Thổ Phồn...”
Lâm Thanh đưa tay
vỗ mạnh xuống bàn. “Câu kết với người ngoài xâm phạm lãnh thổ bản quốc,
tên Thái thân vương này đúng là đã bị lợi ích làm mờ mắt rồi!”
Thủy Nhu Thanh tò mò hỏi: “Toàn bộ đất Thục vốn là địa bàn của Long phán
quan, nếu đem tặng đất cho Thổ Phồn, chẳng phải hắn sẽ bị thua thiệt
sao?”
Trùng đại sư giải thích: “Nhóc con ngươi có điều không biết. Khu vực phía tây sông Nhã Lung phần nhiều là núi tuyết, địa hình phức
tạp, lâu nay người Hán và người Tạng vẫn ở chung với nhau, thường xuyên
có xung đột,