
i Trùng đại sư: “Trùng huynh nặng lời quá rồi. Ta vốn ngưỡng mộ huynh đã lâu, chút việc nhỏ này tất nhiên sẽ dốc hết sức. Huống chi những năm nay ta rảnh rỗi
không có việc gì làm, bây giờ còn phải cảm tạ Trùng huynh đã trao cơ hội để thử thân thủ nữa ấy chứ!” Y tuy nghe ra trong lời của Trùng đại sư
còn có ẩn tình nhưng vẫn không hề do dự đồng ý giúp đỡ ngay, chỉ là nơi
đáy lòng lại càng cảm thấy nghi hoặc về mối quan hệ giữa Trùng đại sư và bốn đại gia tộc.
Phải biết rằng Trùng đại sư xưa nay luôn độc lai độc vãng, chuyên giết quan tham, vậy mà lần này lại đáp ứng sự cậy nhờ
của bốn đại gia tộc quản đến chuyện này, thực khiến người ta phải bỏ
công suy nghĩ. Chỉ là Trùng đại sư đã không nói rõ, Lâm Thanh cũng không tiện truy hỏi gì thêm.
Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh vốn kế thừa cái môn phong thanh đạm vô vi
của bốn đại gia tộc, chẳng có mấy kiến thức về những điều giả trá trên
giang hồ, những lời này của Trùng đại sư và Lâm Thanh khiến bọn họ nghe
mà ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ được một việc tưởng chừng như đơn giản hóa ra lại phức tạp đến vậy, dường như còn liên quan tới bốn
đại gia tộc nữa.
Hoa Tưởng Dung tò mò hỏi: “Cháu không biết rõ lắm về Mị Vân giáo, chỉ nghe nói bọn họ có sở trường điều khiển độc vật,
vẫn luôn bị người ta coi là tà giáo, chẳng rõ có thực lực gì mà có thể
đối địch với Cầm Thiên bảo?”
Trùng đại sư biết khá rõ về các bang
hội, giáo phái trên giang hồ, bèn chậm rãi giải thích: “Tổng đàn của Mị
Vân giáo được đặt tại Đại Lý, Vân Nam, giáo đồ có khoảng ba ngàn, đa
phần là các cư dân người Miêu, Di đương địa, trong đó không thiếu các
cao thủ dị tộc. Tại ba vùng Vân Nam, Ba Thục, Quý Châu có sức ảnh hưởng
rất lớn, do đó mới được liệt vào hàng bốn đại giáo phái đương thế, ngang danh với Vô Niệm tông, Tịnh Trần trai và Vô Thường đạo. Chỉ là sáu năm
trước, giáo chủ tiền nhiệm Lục Vũ bất ngờ qua đời, cháu y là Lục Văn
Uyên lên kế vị, các nguyên lão trong giáo đều không phục, uy thế của
giáo phái cũng vì thế mà giảm đi nhiều. Những năm nay, dưới sự uy hiếp
từ Cầm Thiên bảo đã chỉ còn tồn tại thoi thóp, thế lực khó có thể vươn
qua bờ sông Xích Thủy. Có điều, con rắn dù có chết cũng vẫn còn nọc độc, đám người tả hữu sứ Đặng Giao, Phùng Phá Thiên cùng với năm đại hộ pháp Lôi Mộc, Phí Thanh Hải, Cảnh Kha, Y Na, Hồng Thiên Dương đều có bản
lĩnh ghê gớm, do đó Cầm Thiên bảo dù từ lâu đã muốn trừ bỏ cái gai này
nhưng nhất thời vẫn chưa thể đắc thủ. Lần này, Cầm Thiên bảo được Thái
thân vương trợ giúp, nếu có thể điều động thêm lực lượng của quan phủ,
chỉ sợ Mị Vân giáo sẽ không chống đỡ nổi.” Rồi ông nhìn qua phía Lâm
Thanh. “Nơi này thuộc địa bàn của Cầm Thiên bảo, chúng ta không tiện ra
mặt đối đầu với Long phán quan, vì thế ta nghĩ, chi bằng hãy bắt tay vào việc này từ Mị Vân giáo. Chỉ cần Cầm Thiên bảo chưa tiêu diệt được Mị
Vân giáo, việc liên minh với Thái thân vương sẽ chỉ là một lời nói suông thôi.”
Lâm Thanh khẽ gật đầu. “Vừa hay ta cũng muốn tới Điền Bắc tìm người, việc này cứ giao cho ta là được.”
Nói chuyện tới đây, Lâm Thanh và Trùng đại sư đồng thời phát hiện ra điều
gì đó, bèn đưa mắt nhìn nhau rồi cùng tung người lao ra ngoài khoang
thuyền. Lâm Thanh nhảy vọt lên cột buồm quan sát xung quanh, Trùng đại
sư thì đi men theo mép thuyền tra xét tình hình.
Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh cũng đi ra. “Có kẻ nghe lén sao?”
Trùng đại sư gật đầu, nói: “Lâm huynh cũng phát hiện ra đúng không? Xem ra
không thể nhầm được rồi.” Hai người lại tìm quanh bốn phía thêm một hồi
rồi ánh mắt cùng dừng lại trên mặt nước lúc này đang lăn tăn sóng gợn,
cuối cùng bốn mắt nhìn nhau, dường như đều rất kinh hãi.
Lâm Thanh trầm giọng nói: “Người này chắc hẳn đã lén lút tới gần từ dưới nước,
sau khi thấy chúng ta lao ra ngoài khoang thuyền thì lập tức trốn đi. Có thể phản ứng mau lẹ và không để lại chút tung tích nào như thế, trong
Cầm Thiên bảo e là chỉ có Long phán quan mới đủ sức làm được.”
“Cho dù Long phán quan có thời gian rảnh rỗi thì cũng không cần thiết phải
lén lén lút lút như vậy. Hà hà, xem ra đã có không ít cao thủ tới thành
Phù Lăng này rồi.” Trùng đại sư ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Có
điều, ta tới thành Phù Lăng đã được hai ngày, phía Cầm Thiên bảo lại
chẳng hề hỏi han tới, thực không hợp với lẽ thường, nếu bọn họ phái cao
thủ tới giám sát chúng ta thì cũng coi như hợp tình hợp lý. Chỉ là ta
thực không nghĩ ra dưới trướng Long phán quan lại có tay cao thủ nào ghê gớm như vậy...”
Thủy Nhu Thanh nhìn mặt nước vẫn đang rung rinh sóng gợn, hăng hái cất tiếng: “Có cần cháu đuổi theo xem thế nào không?”
Trùng đại sư lắc đầu, nói: “Người này có võ công cao thâm khó lường, tuyệt đối sẽ không lưu lại chút dấu vết.
Nếu nhóc con ngươi có thể phát hiện ra tung tích của hắn, chỉ sợ đó là cái
bẫy do hắn cố ý lưu lại, mạo muội đuổi theo sẽ chẳng làm gì được hắn
đâu.”
Thủy Nhu Thanh nghe Trùng đại sư nói năng trịnh trọng như
vậy, trong lòng hết sức không phục, bèn trề môi, lầm bầm nói: “Chẳng qua là bơi giỏi mà thôi, có cái gì ghê gớm