
ào lên nhiều
cảm xúc như vậy, tâm trạng bất giác ngợp trong nỗi mơ màng. “Thúc thúc
có biết là ai muốn hại chúng ta không?”
Nhật Khốc quỷ cười hà hà
một tiếng. “Kẻ thù của Cầm Thiên bảo không phải là ít, thời gian này lại có một số chuyện lớn sắp xảy ra, cho nên tất nhiên những tên chuột nhắt kia đều rục rịch hành động.”
Tiểu Huyền vốn muốn hỏi xem là
chuyện lớn gì nhưng thấy Nhật Khốc quỷ tỏ ra thần bí thì đoán chừng hắn
sẽ không nói cho mình biết. Đột nhiên lại nhớ tới một chuyện, nó bèn hỏi Nhật Khốc quỷ: “Đúng rồi, lúc ở trong Tam Hương các cháu còn nhìn thấy
nam tử áo lam mà hồi sáng đã chặn con thuyền nhỏ của chúng ta bên bờ
sông.”
“Ồ!” Nhật Khốc quỷ tuy có lặng lẽ trở lại Tam Hương các một lần, nhưng sau khi biết là Trùng đại sư đang ở đó thì làm sao dám ở lại lâu, cho nên không hề biết tới sự xuất hiện của nam tử đeo cung họ Lâm
kia. Hắn rất có ấn tượng với người này, liền lẩm bẩm: “Võ công của người này cực cao, không biết có lai lịch gì?”
Tiểu Huyền nói: “Cháu
vừa mới nghe ngóng được là y họ Lâm thì đã bị thúc thúc cho người vào
gọi đi rồi. Võ công của y quả nhiên rất lợi hại, ả nữ nhân của Thiên
Diệp môn kia phóng ra mấy chục mũi ám khí mà y vẫn hóa giải dễ dàng...”
Sau đó, nó liền hưng phấn kể lại sự việc đã xảy ra trong tửu điếm. Nó
vốn giỏi ăn nói, lại rất có hảo cảm với nam tử họ Lâm kia nên đã thêm
mắm dặm muối để miêu tả một phen, khen ngợi y như một vị tiên trên trời
vậy.
“Thì ra là y!” Nhật Khốc quỷ thở dài một tiếng. “Trong thiên
hạ này, người mang họ Lâm mà lại có công phu ám khí xuất thần nhập hóa
như thế, ngoài Ám khí vương Lâm Thanh sáu năm trước đã buông lời khiêu
chiến với Minh Tướng quân giữa đám vạn quân ra thì còn có thể là ai!”
“Thúc thúc nói gì cơ?” Tiểu Huyền cả kinh bật thốt. “Y chính là Ám khí vương
sao?” Từ nhỏ nó đã được phụ thân Hứa Mạc Dương kể cho nghe rất nhiều sự
tích về Ám khí vương Lâm Thanh, như việc năm đó Ám khí vương đã hạ chiến thư với thiên hạ đệ nhất cao thủ Minh Tướng quân giữa đám vạn quân thế
nào, lại dùng Thâu Thiên cung và một mũi tên bắn chết Đăng bình vương Cố Thanh Phong trong Bát phương danh động vốn ngang danh với y ra sao, còn nói về ước hẹn một mũi tên giữa Ám khí vương và Minh Tướng quân trong U Minh cốc...
Trong lòng Tiểu Huyền, Ám khí vương thực chẳng khác
gì người trời, chính là vị đại anh hùng mà nó sùng bái nhất. Có điều,
mỗi lần Hứa Mạc Dương nhắc đến Lâm Thanh đều gọi y là Ám khí vương, Tiểu Huyền cũng chỉ cảm thấy Ám khí vương chính là Ám khí vương, trước giờ
chưa từng biết Ám khí vương vốn họ Lâm. Bây giờ nghe Nhật Khốc quỷ nói
ra chuyện này, sau khoảnh khắc, tâm trạng nó đã trở nên sôi sục, tựa như có sóng dữ cuộn trào. Nghĩ tới việc mình đã vô ý mời Ám khí vương uống
rượu ăn cơm, còn trò chuyện với y một lúc lâu, nó thực có cảm giác như ở trong giấc mộng. Nó lại nghĩ với giao tình giữa cha và Ám khí vương,
bất kể thế nào y cũng sẽ dẫn nó đi tìm cha, vì thế mà không thể kìm nén
được nữa, nó chỉ hận không thể mọc ra đôi cánh rồi lập tức quay trở lại
Tam Hương các nói rõ thân phận của mình...
“Ngươi làm gì mà ngạc
nhiên đến thế?” Làm sao Nhật Khốc quỷ biết được lúc này trong lòng Tiểu
Huyền lại có nhiều suy nghĩ như vậy. “Trùng đại sư và Ám khí vương đồng
thời xuất hiện trong thành Phù Lăng, e là chẳng bao lâu nữa sẽ xảy ra
chuyện lớn đủ khiến toàn võ lâm chấn động, chúng ta cần phải trở về Cầm
Thiên bảo để bẩm báo tin tức với bảo chủ ngay.”
Tiểu Huyền dần
bình tĩnh trở lại, biết rằng Nhật Khốc quỷ nhất định sẽ không để cho
mình đi, còn nếu mình nói ra chân tướng thì không rõ hắn sẽ có hành động gì, quá nửa là sẽ ép mình phải gia nhập Cầm Thiên bảo. Bây giờ, cách
tốt nhất là tranh thủ thời gian ở trong thành Phù Lăng tìm cơ hội liên
hệ với Ám khí vương, đến lúc đó Nhật Khốc quỷ có muốn đưa mình đi thì
cũng không thể nữa rồi. Tròng mắt thoáng xoay chuyển, nó chợt kêu lên:
“Úi chao, không hay rồi, đồ của cháu bị rơi ở Tam Hương các, cháu phải
quay lại lấy ngay!”
Làm sao Nhật Khốc quỷ chịu để cho nó đi. “Đợi bọn họ đi rồi ta sẽ sai người tới lấy giúp ngươi.”
Tiểu Huyền nhăn nhó mặt mày, nói: “Không được, không được! Thứ đó quý báu vô cùng, nếu không trở lại ngay thì sẽ bị bọn họ lấy mất đấy!”
Nhật
Khốc quỷ khẽ mắng: “Nói bừa, Ám khí vương và Trùng đại sư là hạng người
thế nào mà lại lấy đồ của một thằng nhóc như ngươi?” Hắn quả thực yêu
quý Tiểu Huyền vô cùng, cảm thấy mình đã quá nặng lời, liền dịu giọng
nói: “Đó là thứ gì vậy? Rất quan trọng sao?”
Tiểu Huyền tâm niệm
thoáng động, nghĩ đến chiếc khóa vàng mà Thanh Nhi đeo trên cổ, bèn khoa tay múa chân miêu tả: “Là một chiếc khóa vàng to bằng cỡ này này...”
Nhật Khốc quỷ thoáng cảm thấy nghi hoặc. “Mấy hôm nay sao ta không thấy trên người ngươi có thứ đồ như vậy?”
Tiểu Huyền tiếp tục bịa chuyện: “Đó là kỷ vật duy nhất mà mẫu thân để lại
cho cháu trước lúc qua đời, ngàn vạn lần không thể đánh mất được. Đúng
rồi, thường ngày cháu đeo nó trên cổ, nhất định là vừa nãy uống rượu bị
sặc, cúi đầu xuống ho nên đã không cẩn thận làm rơ
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập