
ng hề tỏ ra ngạc nhiên, mặt mày thâm trầm, nói: “Ta biết.”
Tiểu Huyền tò mò hỏi: “Ấy, thì ra thúc thúc đã biết rồi? Thế tại sao thúc thúc không vào gặp ông ấy?”
Nhật Khốc quỷ thở dài một tiếng. “Bây giờ mà gặp, ta chỉ sợ ông ấy sẽ lấy
tính mạng ta ngay lập tức.” Tiểu Huyền giật mình cả kinh, tới lúc này
mới nhớ ra Nhật Khốc quỷ có tật thích ăn thịt trẻ con. Với tính cách
ghét ác như thù của Trùng đại sư, có lẽ sẽ không để cho hắn sống tiếp
trên đời.
Thì ra Nhật Khốc quỷ đã từng lặng lẽ trở lại Tam Hương
các, ban đầu khi nhìn thấy bóng lưng Trùng đại sư, hắn chỉ cảm thấy quen thuộc, về sau tất nhiên là nhận ra ngay. May mà những năm nay tâm trạng hắn u uất, dung mạo đã thay đổi rất nhiều nên vừa rồi Trùng đại sư mới
không nhận ra. Nhưng hắn làm sao dám mạo hiểm đi gặp Trùng đại sư lần
nữa, bởi vậy mới sai tên đại hán kia vào gọi Tiểu Huyền ra.
Tiểu
Huyền thầm buồn bực, nghĩ bụng Nhật Khốc quỷ ắt sẽ không cho mình đi gặp Trùng đại sư nữa, mà lời cáo biệt với hắn thì không biết phải nói thế
nào. Ban đầu nó còn có lòng muốn đi bái Long phán quan làm thầy, nhưng
giờ đây đã gặp được Trùng đại sư và nam tử họ Lâm kia, chí khí tất nhiên cũng cao hơn nhiều. Nghĩ đến việc thanh danh của Long phán quan trong
võ lâm khá tệ, lại là một trong sáu tông sư tà phái, nó chẳng còn muốn
có quan hệ với ông ta.
Hai người cứ lặng lẽ bước đi, Nhật Khốc quỷ thấy Tiểu Huyền có vẻ tâm thần bất định thì ngạc nhiên nói: “Sao ngươi
không hỏi ta chuyện về tên lái thuyền đó?”
Lúc này Tiểu Huyền đang tính kế thoát thân, nghe thấy vậy liền buột miệng hỏi: “Tên lái thuyền đó có lai lịch thế nào vậy?”
Nhật Khốc quỷ hờ hững nói: “Hắn là một nhân vật nhỏ bé của Lưu Sa bang,
không biết đã ăn phải gan hùm mật gấu gì mà lại dám bày trò hãm hại ta,
kết quả là đã mất mạng.” Lưu Sa bang là một bang phái nhỏ ở gần thành
Phù Lăng, chuyên kinh doanh thuyền bè, thỉnh thoảng cũng thực hiện một
vài vụ làm ăn không vốn liếng, xưa nay luôn phục tùng dưới uy thế của
Cầm Thiên bảo.
Tiểu Huyền sợ đến giật nẩy mình. “Hắn chết rồi
sao?” Nhật Khốc quỷ chậm rãi gật đầu. “Đã bị giết người diệt khẩu rồi.
Người mà Lỗ Tử Dương phái đi tìm thấy thi thể của hắn ở thành đông. Hà
hà, một chỉ đoạt mạng, người ra tay cũng là một cao thủ.”
Tiểu
Huyền hỏi: “Là ai giết hắn thế?” Nghĩ đến việc người đó mới hồi sáng còn là một hán tử khỏe mạnh, vậy mà giờ đây đã biến thành cái xác lạnh
băng, tâm trạng nó sau nháy mắt đã trở nên bất an tột độ. Chẳng lẽ đây
chính là giang hồ?
Nhật Khốc quỷ cười lạnh, nói: “Ắt hẳn là kẻ đã
sai hắn tới hại ta. Lưu Sa bang chủ Âu Dương Thanh một mực xin lỗi ta,
đoán chừng hắn cũng không có gan sai thủ hạ trêu chọc tới Cầm Thiên bảo, phía sau nhất định là có kẻ khác giật dây.” Hắn dừng lại một lát rồi
trầm ngâm nói: “Ngươi có nhớ không, lúc tên lái thuyền đó nghe thấy
ngươi nói lớn tên của Long bảo chủ thì có vẻ mặt như thế nào?”
Tiểu Huyền nhớ lại tình hình trên thuyền hồi sáng, nói: “Ừm, khi đó cháu hô
lớn tên của Long phán quan, sắc mặt tên lái thuyền đó lập tức biến đổi
hẳn, dường như vô cùng kinh hãi.”
“Không sai.” Nhật Khốc quỷ phân
tích. “Có thể thấy ban đầu hắn chỉ cho rằng chúng ta là khách đi thuyền
bình thường, nên sau khi nhận được lợi lộc từ người khác mới bày trò làm hại chúng ta, vừa nghe nói chúng ta có liên quan tới Cầm Thiên bảo thì
lập tức sợ hãi đến nỗi chân tay luống cuống.”
Tiểu Huyền vỗ tay,
nói: “Cháu biết rồi. Nhất định tên lái thuyền đó không ngờ được thúc
thúc là người của Cầm Thiên bảo, vốn muốn thu tay lại không làm nữa
nhưng khi đó thuyền đã bị đục thủng, cho dù có kịp thời chặn lại thì hắn cũng không thoát khỏi can hệ. Hắn cảm thấy rất sợ hãi nên mới bỏ thuyền nhảy xuống sông chạy trốn. Cũng chính vì nguyên nhân này mà nước chảy
vào thuyền mới không nhiều, giúp chúng ta thoát khỏi một hồi tai kiếp.”
Nhật Khốc quỷ thấy Tiểu Huyền tuy còn nhỏ tuổi nhưng tâm tư kín kẽ, nói năng đâu ra đấy, không khỏi thầm khen ngợi. “Ngươi cũng đừng coi thường thúc thúc quá, cho dù lỗ thủng trên thuyền có lớn hơn thì ta cũng có cách
bảo vệ ngươi được bình an.” Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng vừa nghĩ tới
cơn kinh hồn buổi sáng, trong lòng hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi không
thôi.
Bây giờ Tiểu Huyền đã thân quen với Nhật Khốc quỷ, cũng dám
trêu đùa hắn: “Ha ha, đó là bởi vì thúc thúc ở cùng với ngôi sao may mắn cháu đây nên mới có thể hóa nguy thành an, nếu không sớm đã ở đáy sông
nuôi cá rồi.”
“Người trong giang hồ, thân bất do kỷ!” Nhật Khốc
quỷ cất giọng đầy cảm xúc. “Một khi bước chân vào giang hồ, tính mạng sẽ phải giao cho ông trời nắm giữ. Người trong giang hồ, ai mà không phải
sống cuộc sống trên đầu đao lưỡi kiếm, được hôm nay không biết ngày mai, cho dù có ngày thật sự phải xuống đáy sông nuôi cá thì ấy cũng là do tự bản thân chuốc lấy, không trách ai được!” Những lời này thường ngày hắn nào có nói với ai, chỉ vì đã coi Tiểu Huyền là người thân thiết với
mình nên lúc này mới thổ lộ tiếng lòng.
Tiểu Huyền không ngờ chỉ
một câu nói đùa của mình mà có thể khiến Nhật Khốc quỷ tr