Hoán Nhật Tiễn

Hoán Nhật Tiễn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327653

Bình chọn: 10.00/10/765 lượt.

óa giải ám khí của Đào Hoa nhưng nói

năng vẫn rất bình thản, nhẹ nhàng. Trong lời nói, cái ý mỉa mai, châm

chọc còn thể hiện rất rõ, không lưu lại chút dư địa nào, xem ra ngay đến Tổng quản bộ Hình Hồng Tu La mà y cũng không coi ra gì.

Người áo xanh cung tay thêm lần nữa, chuẩn bị lưu lại mấy câu hình thức: “Tại hạ...”

Nam tử đeo cung cất tiếng ngắt lời hắn: “Ngươi không cần thông báo tên họ

với ta, ta không có hứng thú kết giao với người của Hồng Tu La.”

Người áo xanh bị y làm cho nghẹn họng nhưng lại không dám phát tác, đành trút cơn giận qua nơi khác, lớn tiếng gọi tên tiểu nhị đến tính tiền. Sau

khi hậm hực đưa mắt nhìn nam tử đeo cung thêm lần nữa, hắn dẫn theo đám

thủ hạ rời khỏi Tam Hương các.

Tiểu Huyền tới lúc này vẫn đang

ngây ngốc, miệng há rất to, mãi hồi lâu sau mới tỉnh táo trở lại.

“Đại... đại hiệp tài nghệ bất phàm, tiểu đệ xin được kính ngài một

chén!”

Nam tử đeo cung ngoảnh lại, nở nụ cười, sắc mặt ôn hòa,

không còn sát khí như lúc trước nữa. “Hôm nay được tiểu huynh đệ mời

cơm, chúng ta cũng coi như là có duyên. Sao chỉ có một mình tiểu huynh

đệ ở đây vậy?”

Tiểu Huyền thấy y vừa rồi đại phát thần uy, có lòng muốn kết giao với người này, nghe y chịu nhận ân tình của mình thì vô

cùng vui vẻ, lại nghĩ nếu nói là Nhật Khốc quỷ dẫn mình đến đây, cái

công mời khách há chẳng phải là đã bớt đi một nửa rồi sao, vì vậy nó

tảng lờ không trả lời câu hỏi mà lên tiếng mời Thanh Nhi, Dung tỷ tỷ và

nam tử đội nón lá kia ngồi xuống. Sau đó nó khẽ ho một tiếng, học theo

khẩu khí của người trên giang hồ, nghiêm túc nói: “Tại hạ Dương Kinh

Huyền, chẳng hay phải xưng hô với các vị bằng hữu thế nào?” Nó vốn muốn

thêm cái ngoại hiệu gì đó vào đằng trước tên mình, nhưng Doanh Bàn sơn,

Thanh Thủy trấn dường như nghe không được oai phong bằng Hàng Long sơn,

Phục Hổ trấn, do đó đành bỏ qua.

“Thằng tiểu quỷ ngươi có cái tên

nghe cũng oai phong lắm.” Thanh Nhi cười nói, đoạn trỏ ngón tay nhỏ xinh như búp măng về phía chóp mũi mình. “Ta là Thủy Nhu Thanh, ngươi cứ gọi ta Thanh Nhi là được.” Rồi nàng lại chỉ tay về phía nữ tử lớn tuổi hơn

kia. “Đây là Dung tỷ tỷ, phương danh là... Hì hì, tỷ tỷ chưa chắc đã

muốn nói tên họ cho ngươi biết.” Tiểu Huyền thấy Thủy Nhu Thanh chẳng

lớn hơn mình mấy tuổi nhưng lại cứ gọi “tiểu quỷ, tiểu quỷ” mãi, trong

lòng hậm hực vô cùng, nhưng chẳng rõ tại sao khi ở trước mặt nàng nó

không thể mồm mép tép nhảy, cợt nhả cười đùa như thường ngày, vì vậy chỉ còn biết tự trách bản thân vô dụng.

Nữ tử kia khẽ đánh Thanh Nhi

một cái rồi nhẹ nhàng khom người cúi chào nam tử đeo cung, nhưng ánh mắt thì vẫn luôn nhìn về phía Tiểu Huyền, khẽ nói: “Ta là Hoa Tưởng Dung.”

“Chào Dung tỷ tỷ!” Tiểu Huyền nói chuyện với người này thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. “Vân tưởng y thường hoa tưởng dung[15'>, cái tên này của tỷ tỷ nghe hay hơn nhiều, mà tên cũng đúng như người

nữa, không giống người nào đó rõ ràng là vừa điêu ngoa vừa không nói đạo lý nhưng lại có một cái tên dịu dàng như nước vậy.”

[15'> .

Đây là câu đầu tiên trong bài Thanh bình điệu số một của Lý Bạch, miêu

tả vẻ đẹp của Dương Quý Phi. Dịch nghĩa: Nhìn thấy vầng mây thì nghĩ đến bộ xiêm y sặc sỡ, nhìn thấy bông hoa thì nghĩ đến tấm dung nhan xinh

đẹp của nàng - DG.

Thanh Nhi cả giận, vung tay muốn đánh

nhưng vì ở cách Tiểu Huyền một chiếc bàn bày đầy thức ăn nên không với

tới được, chỉ biết tức tối giậm chân. Hoa Tưởng Dung thấy thế thì cười

đến rung cả người, quả thực là xinh đẹp như hoa.

Nam tử đeo cung

cũng cười hà hà một tiếng rồi đưa mắt nhìn nam tử đội nón lá, đưa tay vỗ cây trường cung sau lưng, nói thẳng: “Vừa rồi ta đi ngang qua tửu lâu,

thần cung đột nhiên phát ra tiếng động lạ, trong lòng ta cảm thấy nghi

hoặc mãi không thôi. Sau khi đi vào, nhìn thấy phong thái của huynh đài, ta mới biết vì sao thần cung lại có phản ứng như vậy, rất mong được kết giao với huynh đài.” Trên khuôn mặt y tràn ngập sự chân thành, thẳng

thắn, khác hẳn với vẻ thần uy lẫm liệt vừa rồi. Thì ra sau khi nhìn thấy nam tử đội nón lá này ra tay bảo vệ những người không biết võ công, rõ

ràng là một người nhân hậu, chính trực, với tính kiêu ngạo của y xưa nay mà cũng không kìm được muốn kết giao.

Nam tử đội nón lá đưa tay

tới nắm tay nam tử đeo cung, nghiêm túc nói: “Có thể kết giao với huynh

đài, ấy cũng là mong muốn của ta!” Vừa rồi y được thấy nam tử đeo cung

ra tay, tất nhiên đã nhận ra thân phận của đối phương, bèn định nói ra

tên họ: “Tại hạ...”

“Khoan đã!” Thanh Nhi đột nhiên lên tiếng cắt

ngang cuộc đối thoại của bọn họ, trên khuôn mặt thoáng qua vẻ tinh

nghịch. “Đại thúc tạm thời đừng nói tên họ vội, hãy để cháu ra mấy câu

đố, rồi mọi người cùng đoán thân phận của đối phương.”

Tiểu Huyền

thấy Thanh Nhi có chung sở thích với mình, trong lòng cả mừng, lập tức

vỗ tay khen hay. Thanh Nhi còn chưa hết giận, ngoảnh đầu qua một bên

không thèm nhìn nó.

Đúng lúc này, từ ngoài cửa có một người phụ nữ trung niên đi vào, khom người thi lễ với Hoa Tưởng Dung. “Thì ra tiểu

thư ở đây, làm tôi tìm vất vả quá


Insane