
i ra những lời như vậy. Chỉ
là Lạc Thanh U có địa vị hết sức quan trọng trong lòng y, y quyết không
cho phép bất cứ người nào làm nhục nàng.
Đào Hoa cả giận, cặp mắt
nhỏ xíu trợn trừng, đôi hàng lông mày mỏng tang dựng ngược, lớp phấn
trên mặt dường như cũng rơi rụng không ít. Thị chống nạnh, quát to:
“Ngươi là cái thá gì, dám làm nhục môn chủ của bọn ta.” Nhìn điệu bộ của thị thì chỉ cần một lời không hợp, những thứ ám khí nổi danh giang hồ
của Thiên Diệp môn sẽ được phóng hết ra. Người áo xanh cùng bàn ngầm kéo tay áo thị, dường như đang khuyên thị đừng nên sinh sự.
Nam tử
đeo cung không nhìn về phía Đào Hoa mà nhìn một bông hoa nhỏ được thêu
trên ống tay áo của người áo xanh kia.“Thì ra là người của Hồng Tu La,
chẳng trách chỉ một Thiên Diệp môn cỏn con mà cũng dám ngông nghênh như
vậy!” Hồng Tu La chính là Quan Tuy môn chủ, một trong ba đại chưởng môn
đất kinh sư, đồng thời là Tổng quản bộ Hình. Mọi người xung quanh nghe y nhắc đến cái tên Hồng Tu La, trong lòng lại càng cảm thấy nghi hoặc.
Người áo xanh cả kinh. “Ngươi là ai?”
Nam tử đeo cung khẽ nở nụ cười mỉm nhưng không trả lời câu hỏi của hắn. “Vị huynh đài này xin cứ yên tâm, đây chỉ là ân oán giữa ta và Thiên Diệp
môn, ắt sẽ giữ cho ngươi một chút thể diện.” Thấy y và Đào Hoa đối địch, chừng như có thể phát sinh giao chiến bất cứ lúc nào, hai gã thương
nhân ở giữa sảnh đã lặng lẽ đi về phía cửa. Lúc này thấy y nói như vậy,
hai người đó còn tưởng rằng y không muốn sinh sự nữa, vừa thầm thở phào
một hơi, chợt lại thấy nam tử đeo cung đó nhìn về phía Đào Hoa, lạnh
lùng cười, nói: “Ta đã làm nhục môn chủ của ngươi rồi, ngươi có thể làm
gì được ta?”
Đào Hoa tuy có hơi sợ người này nhưng giờ đây rõ ràng đã ở vào thế cưỡi hổ khó xuống, đành quát lớn một tiếng, hai tay vung
lên, mấy chục mũi ám khí đồng thời bắn ra, tấn công về phía các huyệt
đạo trên khắp người đối phương. Bọn họ ở gần nhau như vậy, mấy chục mũi
ám khí này lại đột ngột phóng ra, quả thực rất khó né tránh, uy lực bao
trùm quá nửa đại sảnh, cho dù nam tử đeo cung có tránh và chặn được hết
thì những mũi ám khí bị đánh văng đi cũng rất dễ ngộ thương người khác.
Qua việc này, có thể thấy ả Đào Hoa kia quả là một người kiêu căng,
ngang ngược, hành sự bá đạo, một lời không hợp đã bất chấp tất cả mà ra
tay tấn công người khác.
Nam tử đội nón lá bước lên trước nửa
bước. Dường như y không hề lo lắng cho sự an toàn của Thanh Nhi và Dung
tỷ tỷ, chỉ chú ý bảo vệ Tiểu Huyền, tên tiểu nhị cùng với hai gã thương
nhân.
Trong lúc nguy cấp như vậy, không ngờ nam tử đeo cung còn có thời gian rảnh mà khen một tiếng: “Hay!”, nhưng không phải khen công
phu ám khí của Đào Hoa mà là khen nam tử đội nón lá kia trạch tâm nhân
hậu, suy nghĩ chu đáo.
Nói thì chậm nhưng việc xảy ra rất nhanh,
chỉ thấy nam tử đeo cung đưa tay chụp lấy ống đũa trên bàn, khẽ rung cổ
tay, mấy chục chiếc đũa lập tức giống như những ngôi sao băng bay vụt
đi, trúng vào tất cả những mũi ám khí mà Đào Hoa phóng ra. Mấy chục mũi
ám khí bay đi được nửa đường đều bị những cây đũa chặn đứng rồi bắn
ngược về phía Đào Hoa.
Mọi người chỉ thấy trước mắt hoa lên rồi
những tiếng “lộp bộp” vang lên không dứt. Những chiếc đũa gỗ kia đều đã
cắm xuống chiếc bàn trước mặt Đào Hoa, quây thành một nửa vòng tròn, bên dưới mỗi chiếc đũa đều có ghim một mũi thiết tật lê màu đen.
Những mũi thiết tật lê đó được chế tạo rất đặc biệt, ở chính giữa có một cái
rãnh nhỏ, có lẽ là chỗ dùng để bôi chất độc. Do đó, khi tất cả những mũi thiết tật lê được ghim xuống bàn, những chiếc đũa gỗ liền bị mắc vào
cái rãnh đó nên không đổ xuống, thoạt nhìn thì cứ tưởng như đã xuyên qua những mũi thiết tật lê được làm bằng sắt. Điều khiến người ta kinh hãi
không chỉ là thủ pháp dùng đũa gỗ chặn ám khí sắt xảo diệu của người này mà còn là sự chuẩn xác tột độ khi phóng những chiếc đũa gỗ ra.
Đào Hoa cả kinh. Thị xuất đạo gần mười năm nay nhưng chưa bao giờ thấy
người nào không né tránh, không ngăn chặn mà lại dùng lối lấy cứng chọi
cứng để hóa giải ám khí của mình như thế. Khi đang định ra tay tiếp, thị chợt thấy eo tê rần, thì ra đã bị một chiếc đũa gỗ khác điểm vào huyệt
đạo.
Gã phiên tăng kia giận dữ gầm lên một tiếng nhưng lại bị
người áo xanh đưa tay kéo lại, đoạn hắn cung tay, nói với nam tử đeo
cung: “Đa tạ các hạ đã nương tay, xin hẹn ngày sau gặp lại!” Nhãn lực
của hắn cực kỳ cao minh, nhìn thấy người này khi đẩy ngược ám khí của
Đào Hoa về còn có thể sắp xếp thành hình dạng chỉnh tề như thế, hiển
nhiên là chưa dùng hết lực, mà gã nam tử đội nón lá kia thì không biết
là địch hay bạn nhưng tuyệt đối cũng không phải hạng xoàng, nếu thật sự
động thủ, bên hắn dù đông người hơn nhưng cũng chẳng có bao nhiêu phần
thắng. Huống chi, hắn đã mơ hồ đoán được thân phận của nam tử đeo cung,
đành chờ ngày sau tìm cơ hội báo thù.
Nam tử đeo cung nở một nụ
cười ngạo nghễ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. “Huynh đài đi cẩn
thận, nhưng đừng quên tính tiền đấy. Khi về kinh, xin thay ta gửi lời
chào đến Hồng tổng quản.” Y vừa h