Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hoán Nhật Tiễn

Hoán Nhật Tiễn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327664

Bình chọn: 8.5.00/10/766 lượt.

t nhưng lại khiến người ta cảm

thấy như là lẽ đương nhiên, tướng mạo tuy vô cùng anh tuấn nhưng lại khiến

người ta có cảm giác kinh sợ, ắt hẳn là nhân vật rất có lai lịch, hắn bèn vội

vàng vâng dạ rồi mau chóng rời đi, chỉ một loáng sau đã mang rượu ngon tới.

Nam tử vừa xuất hiện nâng chén rượu lên, khẽ gật đầu với mọi

người một cái nhưng ánh mắt thì dường như luôn khóa chặt nam tử đội nón lá kia.

“Đi ngang qua nơi này, trường cung trên lưng đột nhiên phát ra tiếng động lạ,

vậy nên mới vào làm phiền một chút.”

Câu nói này tuy có ý giải thích nhưng y lại nói với giọng

như đang lẩm bẩm một mình, tới lúc này mọi người mới biết thứ vũ khí y đeo sau

lưng là một cây cung. Nhưng nhìn y khí thế ghê người, không ai dám xem nhẹ, đều

vội vàng nâng chén lên đáp lễ.

Nam tử đội nón lá thoáng ngẩn người, sau khi uống cạn chén

rượu liền cúi xuống, để cho chiếc nón lớn ngăn cách ánh mắt vốn đang nhìn nhau

giữa hai người, dường như có điều suy tư.

Tiểu Huyền thấy mọi người đều đã nâng chén, nhưng có nói gì

nó cũng không dám uống thứ rượu nóng như lửa này thêm lần nữa, còn cảm thấy âm

thanh vừa rồi như vẫn vang vọng bên tai, trong cơn kinh hãi đành miễn cưỡng

cười, nói: “Tại hạ tuổi nhỏ sức yếu, lại đã cơm no rượu say, chén rượu này xin

thôi không uống.”

Nam tử đeo cung nhìn thấy Tiểu Huyền được vây quanh bởi mấy

chiếc bàn bày đầy thức ăn, không kìm được khẽ mỉm cười. “Tiểu huynh đệ xin cứ

tự nhiên, ta nào có cưỡng ép người khác uống rượu bao giờ.”

Tiểu Huyền nhìn thấy nam tử đeo cung nở nụ cười tươi làm tan

đi vẻ hờ hững trên khuôn mặt y lúc trước, trong lòng lập tức nảy sinh hảo cảm,

bèn dằn lòng cầm chén rượu lên. “Được thấy phong thái lỗi lạc của đại hiệp, tửu

lượng của tiểu đệ đã tăng lên gấp mấy lần.” Nói rồi, nó bèn đổ cả chén rượu vào

miệng. Những lời này của nó cũng không phải là dối trá, bởi tửu lượng của nó

vốn bằng không, bây giờ miễn cưỡng uống được một chén lớn thì không phải là đã

tăng lên gấp mấy lần sao?

Nam tử đeo cung thấy đứa bé này nói năng thú vị, còn uống

rượu như thể đang phải chịu đao chém, bèn cất tiếng cười vang, rồi lại rót thêm

một chén rượu nữa, uống cùng với Tiểu Huyền.

Tiểu Huyền thấy người này tràn đầy khí khái anh hùng, lại

không kiêu căng, ngạo mạn, trong lòng cả mừng, hào khí dâng cao, liền gọi tiểu

nhị lại rồi chỉ tay về phía bình rượu trên bàn của y. “Tiền cứ tính cả cho ta!”

Sau đó, nó lại quay sang nói: “Chỗ ta có rất nhiều đồ ăn, dù sao ta cũng ăn

không hết, chi bằng đại hiệp hãy qua đây ăn cùng.” Bình thường, những người

hành tẩu giang hồ đều có rất nhiều điều cố kỵ, làm sao dám tùy tiện ngồi chung

bàn với người khác, huống chi những món ăn kia đều chỉ còn một nửa. Tiểu Huyền

vốn không biết rõ lắm về quy củ giang hồ, thấy nam tử đeo cung này có tướng mạo

oai vệ, khí độ hào hùng, liền có lòng muốn làm quen, nghĩ bụng hôm nay dù sao

cũng đã mời Nhật Khốc quỷ ăn cơm, mời một người hay mời hai người cũng chẳng có

gì khác biệt.

Nam tử đeo cung hơi ngẩn người, đang định trả lời thì lại

nghe tiểu cô nương kia cười, nói: “Vừa mới bắt chẹt được hai mươi lạng bạc của

người khác mà giờ đã tới đây khoe của rồi sao?”

Lần này Tiểu Huyền quả thực kinh hãi tột cùng, ngón tay chỉ

về phía tiểu cô nương kia. “Cô...” Tâm tư xoay chuyển không ngừng, nó đột nhiên

nhớ ra lúc mình nói chuyện với Phí Nguyên thì nghe thấy một tiếng cười cổ quái,

giờ mới phát hiện đó chính là giọng của tiểu cô nương này. Chỉ là khi nhìn thấy

khuôn mặt như cười mà không phải cười cùng với thần thái đáng yêu của nàng,

ngực nó liền như bị vật nặng đánh vào, không khỏi nghẹn lại. Nó xưa nay vẫn mồm

miệng láu lỉnh, vậy mà lúc này chỉ mới nói được một chữ đã chẳng thể nói gì

thêm.

Nữ tử lớn tuổi kia mỉm cười, đưa tay gí nhẹ một cái lên đầu

tiểu cô nương. “Thanh Nhi, muội dọa người ta sợ phát khiếp rồi kìa!”

Thanh Nhi đưa tay lên che miệng, bật cười khúc khích rồi

nói: “Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, có gì phải sợ? Muội chẳng qua

thấy nó mời khách bừa bãi mà lại không chịu mời chúng ta, cho nên trong lòng

khó chịu mà thôi!”

Lúc này Tiểu Huyền đã phần nào bình tĩnh trở lại, lắp bắp

nói: “Ta... mời hết là được chứ gì!” Nó không ngờ lại có cơ hội mời tiểu cô

nương xinh đẹp này ăn cơm, còn chưa nói xong khuôn mặt đã đỏ bừng.

Thanh Nhi vỗ tay cười rộ, quay sang nói với nữ tử lớn tuổi

kia: “Đây là do hắn tự nói đấy nhé! Dung tỷ tỷ, chúng ta mau qua bên đó ăn thôi

nào!” Rồi nàng lại ngoảnh đầu nhìn qua phía Tiểu Huyền, tò mò hỏi: “Có phải tốn

bạc của ngươi đâu, ngươi đỏ mặt cái gì?”

Tiểu Huyền lắp bắp nói: “Ta... ta không phải là tiểu quỷ!”

Lần đầu tiên nó được nói chuyện trực tiếp với Thanh Nhi, mà lại nói đúng vào

chuyện mình chột dạ, nên chỉ biết vừa thầm mắng bản thân kém cỏi vừa đỏ mặt tía

tai, nói không nổi một câu hoàn chỉnh.

“Ồ, đúng rồi!” Thanh Nhi khẽ nháy mắt vẻ nghịch ngợm, rồi cố

nhịn cười, nghiêm túc nói: “Ngươi không phải là tiểu quỷ. Hôm nay ngươi là tiểu

viên ngoại, tiểu thần tài, tiểu chưởng quỹ, tiểu lão bản... Ha ha!” Lời còn

chưa dứt,