
nàng đã đưa tay ôm bụng, cười đến gập cả lưng. Tiểu Huyền bực tức,
trừng mắt nhìn nàng một cái nhưng lại thấy khi nàng khom lưng, cúi đầu liền để
lộ một chiếc khóa vàng nhỏ đeo trên cổ, mà chiếc khóa ấy còn dán sát vào làn da
trắng muốt như tuyết của nàng. Trái tim lại một lần nữa đập rộn, nó vội vàng
ngoảnh đầu nhìn đi hướng khác.
Nữ tử được gọi là Dung tỷ tỷ kia ngước mắt nhìn về phía nam
tử đeo cung, khuôn mặt cũng có vẻ ửng hồng. Nàng ta nói với Thanh Nhi: “Muội
xem kìa, đến giờ người ta vẫn bình thản, điềm tĩnh, chỉ có muội là giống như
quỷ đói đầu thai thôi!”
Nam tử đeo cung nghe thấy vậy thì khẽ mỉm cười, đứng dậy đi
về phía bàn của Tiểu Huyền. “Đã như vậy, xin được làm phiền tiểu huynh đệ!”
Thanh Nhi thấy vậy bèn kéo tay Dung tỷ tỷ và nam tử đội nón
lá kia, muốn họ cùng đi tới bàn của Tiểu Huyền. Dung tỷ tỷ đỏ bừng mặt, không
chịu nghe theo, trong tửu lâu nhất thời có tiếng cười khúc khích vang lên không
ngớt, khung cảnh thực hết sức hữu tình.
Nam tử đội nón lá thì có lòng muốn làm quen với nam tử đeo
cung, do đó cũng không ngăn cản. Dung tỷ tỷ rốt cuộc cũng không cự lại được sự
nài nỉ của Thanh Nhi, liền thướt tha đứng dậy, chuẩn bị đi về phía Tiểu Huyền.
Gã phiên tăng ngồi ở chiếc bàn phía tây vô cùng háo sắc, vẫn
luôn đắm đuối nhìn vị Dung tỷ tỷ kia, thấy nam tử đeo cung có cơ hội ngồi cùng
bàn với giai nhân thì sinh lòng ghen tức. Hắn “hừ” lạnh một tiếng, nói với Tiểu
Huyền: “Thằng nhóc ngươi không mời bọn ta sao?”
Tiểu Huyền vốn không tinh thông cách ứng phó trong tình cảnh
như thế này, chẳng biết thoái thác ra sao, đành đồng ý: “Nếu vị đại sư này thật
sự có ý, vậy ta cũng xin mời luôn.” Nó nhủ thầm, lần này thì hay rồi, có lẽ
tiêu hết hai mươi lạng bạc kia cũng chẳng đủ, còn phải chờ Nhật Khốc quỷ quay
về trả tiền giúp nữa.
Gã phiên tăng cất tiếng cười vang, bất chấp việc người áo
xanh cùng bàn nháy mắt ngăn cản, vẫn nghênh ngang đứng dậy, đi về phía Tiểu
Huyền. Hai kẻ cùng bàn trông có vẻ là hai huynh đệ kia thấp giọng cười, nói:
“Được ngồi cùng với một nữ nhân xinh đẹp như vậy, đại sư đúng là có diễm phúc
đấy nhé!” Giọng nói của bọn chúng tuy thấp nhưng những người ở đây đều nghe
thấy rõ ràng, trong lòng tức giận nhưng thấy Tiểu Huyền thân là chủ tiệc không
nói gì nên cũng không tiện phát tác.
Gã phiên tăng cười hề hề, nói: “Thế này thì có tính là gì! Ả
Lạc Thanh U kia mới thực cao ngạo biết mấy, nếu ngày nào đó có thể ngồi cùng
bàn với ả thì mới thực sự là diễm phúc ngang trời.” Những lời này hắn lớn tiếng
nói ra, rõ ràng là không coi mọi người ở đây ra gì.
Nam tử đeo cung nhướng mày, trong mắt thấp thoáng lộ tia sát
khí khiến Tiểu Huyền nhìn mà thầm kinh sợ. Y không ngoảnh đầu lại, chỉ chậm rãi
nói: “Cái tên Lạc Thanh U mà ngươi cũng xứng để gọi sao?”
Gã phiên tăng đó cả giận nhưng cũng có chút sợ hãi nam tử
đeo cung có khí thế lẫm liệt này, bèn chỉ tay về phía tên tiểu nhị. “Ngay đến
một tên tiểu nhị của tửu lâu cũng có thể gọi, cớ gì ta lại không thể?” Tuy hắn
nói câu này với giọng căm phẫn nhưng ý tứ thì đã tỏ ra yếu thế.
Tên tiểu nhị thấy nam tử đeo cung lạnh lùng nhìn qua, vội
vàng lớn tiếng kêu lên: “Việc này không liên quan gì tới tiểu nhân, tiểu nhân
chỉ kể lại việc Lạc cô nương đề câu đối trong bản tiệm thôi mà.”
Nam tử đeo cung hiển nhiên mới tới tửu lâu, không biết việc
vừa rồi mọi người có nói tới Lạc Thanh U, lúc này nghe thấy vậy, y bèn ngẩng
lên nhìn đôi câu đối, khẽ cất tiếng lẩm nhẩm: “Ngạo tuyết nan bồi, lữ kiếm
thiên giang thủy. Khi sương vô bạn, phủ an vạn bình sơn.” Tựa như thoáng ngây
ra, giọng y dần thấp xuống, cuối cùng thở dài một tiếng. “Ngạo tuyết nan bồi!
Ngạo tuyết nan bồi! Dù không phải vậy thì cũng có thể thế nào đây?”
Mọi người nghe giọng y thì đoán dường như y có quan hệ gì đó với Lạc Thanh U, trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác nghi hoặc.
Gã phiên tăng đó tuy đã ngà ngà say nhưng cũng biết nam tử đeo cung không
phải người dễ dây vào, bèn thừa cơ xuống nước. “Thôi vậy, ta cũng ăn no
rồi, để lần sau xin vị tiểu huynh đệ đây mời ta một bữa.”
Nữ tử
tên gọi Đào Hoa kia thấy mọi người đều xem Lạc Thanh U như thần thánh,
lòng ghen tỵ nhất thời nổi lên, bèn cười lạnh, nói: “Lạc Thanh U cũng
chẳng có gì là ghê gớm, nếu sớm gả cho người ta rồi thì chắc hẳn cũng
chẳng thể khiến nhiều nam nhân trong thiên hạ nhớ mãi không quên như
vậy.”
Nam tử đeo cung đột nhiên xoay người lại, lạnh lùng đưa mắt
nhìn Đào Hoa, sắc mặt đã trở nên tái xanh. “Thiên Diệp môn chủ Cát Song
Song tất nhiên là khác, gả rồi lại gả, nếu không thì e là chẳng có nam
tử nào có thể nhớ đến thị nữa.” Chưởng môn của Thiên Diệp môn là Phồn
tinh điểm điểm Cát Song Song đã từng trải qua năm đời chồng, người sau
quyền cao chức trọng hơn người trước, người cuối cùng còn là nhị công tử của thừa tướng đương triều Lưu Viễn, việc này đã trở thành trò cười cho người trong võ lâm.
Những lời này của nam tử đeo cung hết sức độc địa, cay nghiệt. Với tác phong hành sự của y, nếu không phải đã tức
giận tới cực điểm thì quyết không bao giờ nó