
uốn nói đến tính cách điềm đạm, thanh nhã.
“Tự ngữ u kính” tức là tự lẩm bẩm một mình trên con đường nhỏ hiu quạnh, ý chỉ
một thứ khí chất đượm nét u buồn - DG.
Mọi người giật mình hiểu ra, Kiêm Hà môn chủ Lạc Thanh U,
một trong ba đại chưởng môn đất kinh sư, võ công hơn bậc mày râu, từng làm chủ
khảo cuộc thi võ cử, tài văn chương thì lại càng siêu tuyệt, mỗi bài thơ, từ
làm ra đều được các nghệ nhân trên giang hồ truyền tụng, là người được các nghệ
nhân thi khúc sùng bái nhất. Tài thổi tiêu của nàng cũng rất tuyệt vời, cùng
với Cầm sắt vương Thủy Tú trong Bát phương danh động được xưng tụng là “cầm
tiêu song mỹ” chốn kinh sư.
Nghe đồn, mỗi lần Lạc Thanh U thổi tiêu, khắp kinh thành
ngựa xe đều dừng lại, trẻ con ngưng khóc, tuy lời này có phần khoa trương nhưng
cũng chứng tỏ được tiếng tiêu của nàng có sức hút ghê gớm đến nhường nào. Càng
hiếm có hơn là nàng xưa nay luôn giữ mình trong sạch, hoàng đế đương triều từng
mấy lần mời nàng vào cung đảm nhiệm chức ngự sư nhưng nàng đều mềm mỏng từ
chối, biết bao nhiêu kẻ danh môn quyền quý muốn gặp mặt nàng một lần mà không
được. Hiện giờ, nàng hẳn đã gần ba chục tuổi nhưng vẫn một mình lẻ bóng trong
khuê các, cưới nàng về làm vợ chính là nguyện ước lớn nhất của tất cả nam nhân
trong thiên hạ.
Nghe thấy cái tên này, lại nghĩ đến khí khái hào hùng chẳng
kém đấng mày râu của người đẹp khi ngắm cảnh bên cửa sổ, xách kiếm vượt sông,
coi ngọn núi là yên ngựa; cùng với tâm trạng âu sầu thấp thoáng lộ ra khi nàng
tự ví mình như sương như tuyết, chẳng có tri kỷ bầu bạn cạnh bên, mỗi người
nhất thời đều cảm thấy tâm hồn xao động, lặng lẽ chẳng nói gì.
Tiểu Huyền cũng từng nghe nói tới Lạc Thanh U nhưng chưa bao
giờ nghĩ rằng, trong mắt các nhân vật trên giang hồ nàng lại có sức hút lớn đến
vậy, ngay đến gã phiên tăng kiêu căng, ngỗ ngược, nói năng bỗ bã kia sau khi
nghe thấy tên nàng cũng phải ngậm miệng, không dám nói gì thêm. Trong lòng nó
nhất thời trào dâng một nỗi niềm sùng bái tột đỉnh đối với Lạc Thanh U, không
kìm được khẽ thở dài một tiếng. “Thiên hạ chi chí nhu, trì sính thiên hạ chi
chí kiên[14'>.” Thiên Mệnh bảo điển vốn kế thừa học thuyết Lão
- Trang, câu nói này nguyên là lời của Lão Tử, than rằng Lạc Thanh U với thân
phận một nữ tử mà có thể khiến cho nam nhi trong thiên hạ phải nể phục cúi đầu.
[14'> . Trích Đạo đức kinh, Lão Tử. Dịch nghĩa: Thứ
mềm yếu nhất trong thiên hạ có thể điều khiển thứ cứng rắn nhất trong thiên hạ
- DG.
Nam tử đội nón lá ngồi cùng bàn với hai nữ tử kia kinh ngạc
đưa mắt nhìn qua, dường như có chút bất ngờ khi một thằng bé tóc còn để chỏm
như Tiểu Huyền lại có thể nói ra những lời như thế.
Bầu không khí đang trở nên vi diệu, chợt nghe ngoài cửa có
một âm thanh kỳ quái, vừa trong trẻo lại vừa ngân vang, vọng vào tai mỗi người,
một hồi lâu vẫn chẳng tan.
Một người khẽ “ồ” lên một tiếng, dường như đột nhiên dừng
chân bên ngoài, sau đó vén rèm cửa, rảo bước đi vào Tam Hương các.
Âm thanh vang lên đột ngột kia khiến trái tim Tiểu Huyền
chấn động, tựa như bị một mũi gai đâm thẳng vào trong lúc chẳng đề phòng, suýt
thì cả kinh nhảy bật dậy. Khi ngẩng lên, nó nhìn thấy một bóng đen cao lớn đột
nhiên xuất hiện ở cửa, trong đầu bỗng nhiên có một tiếng nổ “đùng”, cảm thấy
bóng đen này tuy đã chắn hết ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào nhưng lại khiến nó
có cảm giác trước mắt sáng rực lên. Thứ cảm giác quái dị này chỉ lóe lên rồi
vụt biến mất nhưng cứ lởn vởn mãi trong lòng nó, thực khó có thể dùng từ ngữ để
hình dung.
Mọi người đang ngồi ở đây đều cảm nhận được một sự uy hiếp
hết sức rõ ràng, cùng ngước mắt nhìn thì thấy có một nam tử đang chắp tay sau
lưng, đứng ngay ngoài cửa. Người này chỉ xấp xỉ ba mươi tuổi, thân hình cực kỳ
cao lớn, bộ đồ màu đen vừa vặn không thể nào che hết được luồng sức mạnh chừng
như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát của y. Sau lưng y có đeo một bọc vải dài
màu xanh lam cao quá đầu, nhưng khó có thể đoán ra là thứ vũ khí gì. Trên khuôn
mặt gầy guộc và hơi đen của y, chỗ bắt mắt nhất chính là đôi hàng lông mày rậm
tràn đầy vẻ phóng túng, tưởng chừng bất cứ lúc nào cũng có thể bay vút ra
ngoài. Ánh mắt sắc như dao của y đang nhìn chằm chặp về phía mọi người, kết hợp
với sống mũi cao và đôi môi hơi mím lại, thực toát ra một vẻ anh tuấn tiêu sái
tột cùng.
Thứ khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy khó quên nhất vẫn là
cái khí độ ung dung, điềm đạm kia, dường như khắp người y đều tràn ngập một sự
tự tin không gì sánh được.
Mỗi người đều cảm thấy ánh mắt sáng rực của y đang nhìn về
phía mình, ngoài nam tử đội nón lá kia, những người còn lại đều ngoảnh đầu qua
hướng khác để né tránh ánh mắt vừa như bâng quơ lại vừa như ngưng tụ thành một
dải ấy.
Nam tử vừa bước vào bắt gặp ánh mắt của nam tử đội nón lá,
trên khuôn mặt thoáng xuất hiện vẻ kinh ngạc, sau đó liền ngồi xuống một chiếc
ghế ở cạnh bên, hờ hững nói với tiểu nhị: “Đem một cân rượu lên đây!”
Tới lúc này tên tiểu nhị mới tỉnh táo trở lại từ trong cơn
kinh ngạc, người này xuất hiện một cách đột ngộ