Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hoán Nhật Tiễn

Hoán Nhật Tiễn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327631

Bình chọn: 9.00/10/763 lượt.

.” Khi ngẩng lên nhìn thấy nam tử đeo

cung kia, bà ta lại vội vàng khom người thêm lần nữa. “Thì ra ân nhân

cũng ở đây, tiện thiếp xin có lời chào!”

Nam tử đeo cung nở nụ cười mỉm, khẽ gật đầu chào lại.

“Ân nhân?” Hoa Tưởng Dung hỏi với giọng nghi hoặc. “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nam tử đội nón lá cũng nói: “Lâm tẩu đừng nôn nóng, có gì cứ từ từ nói” rồi giới thiệu với nam tử đeo cung: “Lâm tẩu là quản gia của Hoa cô nương,

lần này tiểu đệ tới đất Thục làm chút việc, vừa khéo đi cùng đường với

Hoa cô nương và Thủy cô nương, trên đường đã được Lâm tẩu quan tâm rất

nhiều.”

Lâm tẩu vội vàng khách sáo mấy câu, sau đó mới nói với Hoa Tưởng Dung: “Sáng hôm nay trên cảng Phù Lăng, một con thuyền nhỏ mất

lái xuôi dòng lao xuống, suýt đâm vào thuyền của chúng ta. Khi ấy tiểu

thư đã vào trong thành Phù Lăng chơi, trên thuyền chỉ còn lại mấy người

phụ nữ bọn ta.” Sau đó bà ta lại chỉ tay về phía nam tử đeo cung. “Nếu

không nhờ vị đại hiệp này ra tay trượng nghĩa, không những thuyền của

chúng ta sẽ bị hư hỏng mà còn có thể có tổn thất về nhân mạng.” Dứt lời, bà ta lại thi lễ thêm lần nữa.

Nam tử đeo cung kia khiêm tốn nói: “Lâm tẩu bất tất phải khách sáo, đó chẳng qua là việc vặt mà thôi!”

“Thì ra đại hiệp chính là vị anh hùng kia!” Tiểu Huyền kêu lớn một tiếng,

tới lúc này mới biết nam tử đeo cung trước mặt chính là người áo xanh

hồi sáng đã cứu chiếc thuyền hoa. Khi đó nó vốn đã có lòng muốn làm

quen, chỉ vì khoảng cách xa quá nên không thể nhìn rõ mặt mũi vị anh

hùng ấy, hơn nữa bây giờ y đã mặc bộ đồ khác nên lại càng chẳng cách nào nhận ra. Giờ đây biết được vị anh hùng đó chính là người trước mặt, hơn nữa bản thân còn vô tình mời y uống rượu, nó nhất thời vô cùng sung

sướng, bèn cất tiếng cười vang. “Ha ha, chúng ta đúng là có duyên quá!”

Nam tử đeo cung có cặp mắt lợi hại vô cùng, hồi sáng vốn đã nhìn thấy Tiểu

Huyền và Nhật Khốc quỷ, chỉ là Tiểu Huyền cũng đã thay một bộ đồ khác

nên y mới không kịp thời nhận ra, lúc này nghe thấy nó nói vậy bèn cười, mắng: “Hảo tiểu tử, thì ra ngươi chính là kẻ gây họa, xem ra bữa cơm

này ngươi đứng ra mời cũng là đáng lắm!”

“Đó là bởi tiểu đệ có tầm nhìn xa!” Trong lòng Tiểu Huyền phấn chấn, bèn lớn tiếng nói với tiểu

nhị: “Mang thêm mười cân rượu nữa tới đây!” Rồi nó chủ động cầm chén

rượu lên uống một ngụm, lần này thì nó cảm thấy việc uống rượu đã không

còn khó khăn như trước. “Tiểu đệ xin tự phạt một chén. Hôm nay có thể

làm quen với đại hiệp thật là may mắn ba đời, hồi sáng mới chỉ nhìn

thoáng qua, tiểu đệ đã hết sức khâm phục đại hiệp rồi. Đại hiệp thực là

người có phẩm cách cao thượng, nghĩa khí ngút trời, lòng dạ rộng rãi,

quang minh lỗi lạc...” Vừa rồi nhìn thấy nam tử đeo cung ra tay đối phó

với nữ nhân đáng ghét kia, nó đã thấy hết sức nể phục võ công và nhân

phẩm của y, bây giờ lại càng sùng bái tột độ, bèn thao thao bất tuyệt,

khen ngợi không tiếc lời. Nếu không phải vì có Thanh Nhi ở đây khiến nó

cảm thấy có chút xấu hổ thì lúc này không biết còn có bao nhiêu từ ngữ

tâng bốc khác được nói ra.

Hoa Tưởng Dung lan tâm huệ chất, Thanh

Nhi băng tuyết thông minh, nam tử đội nón lá kia cũng sành sỏi lõi đời,

thoáng suy nghĩ liền hiểu ra căn nguyên sự việc, lại thấy Tiểu Huyền nói năng thú vị thì không kìm được cất tiếng cười vang, bất giác quan hệ

giữa mọi người đã gần gũi hơn nhiều.

Nam tử đeo cung đưa mắt nhìn Thanh Nhi, cười, nói: “Không phải cô nương muốn ra câu đố sao? Xin hãy nói đi!”

Khó khăn lắm Thanh Nhi mới dừng tiếng cười lại được, rồi chỉ tay về phía

nam tử đội nón lá. “Câu đố đầu tiên có liên quan tới tên của đại thúc.”

Nàng suy nghĩ một chút, sau đó gật gù đắc ý, nói: “Tướng tôm nhảy xuống

nước, binh ếch chui xuống đất, nến đỏ không thấy sáng, con muỗi không

biết chữ...”

Tiểu Huyền cười rộ. “Buồn cười quá, buồn cười quá! Làm gì có câu đố nào mắc cười như vậy! Đã có ai nghe nói muỗi biết chữ chưa?”

Thanh Nhi thẹn quá hóa giận. “Người ta vừa mới nghĩ ra mà! Ngươi không đoán được thì thôi, còn dám cười ta nữa!”

Lúc này Tiểu Huyền đã thân quen với Thanh Nhi, khi nói chuyện bớt gò bó hơn rất nhiều. “Không có học vấn lại còn thích bày trò, vậy thì đừng trách

người ta cười cô...” Vừa dứt lời, đầu óc nó đột nhiên chấn động, trợn

mắt há miệng nhìn nam tử đội nón lá kia. “Thì ra ông chính là...”

Giọng nói của nam tử đeo cung đột ngột vang lên: “Từ lâu đã nghe nói tới đại

danh của huynh đài, lòng thầm ngưỡng mộ, chỉ là mãi không có duyên làm

quen, hôm nay được gặp quả là niềm vui lớn.” Giọng y tuy không lớn nhưng lại át hẳn những lời còn lại của Tiểu Huyền, khiến nó không thể nói ra

tên của nam tử đội nón lá kia.

Nam tử đội nón lá mỉm cười gật đầu, nhìn về phía Tiểu Huyền lúc này đang tỏ ra vô cùng kinh ngạc. “Tiểu

huynh đệ biết tên của ta là được rồi, nếu nói ra ngoài chỉ e sẽ có điều

rắc rối.”

Tiểu Huyền hiểu ra, liền gật đầu một cái thật mạnh, ánh

mắt có vẻ phức tạp. Câu đố của Thanh Nhi tuy không vần cho lắm nhưng rõ

ràng là nói tới chữ “trùng”[16'>.

[16'> . Câu đố bên trên là một câu đố kiểu chiết