XtGem Forum catalog
Hoán Nhật Tiễn

Hoán Nhật Tiễn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327623

Bình chọn: 9.00/10/762 lượt.

tự khá đơn giản, nói về chữ “trùng”, cắt nghĩa như sau: chữ “tôm” (hà - 虾) bỏ đi chữ “hạ” (下) có nghĩa là “xuống” thì thành chữ “trùng” (虫), chữ “ếch” (oa - 蛙) bỏ đi hai chữ “thổ” (土) có nghĩa là “đất” cũng thành chữ “trùng”, chữ “nến” (chúc - 烛) bỏ đi chữ “hỏa” (火) có nghĩa là “lửa” và chữ “muỗi” (văn - 蚊) bỏ đi chữ “văn” (文) cùng còn lại chữ “trùng” - DG.

Thì ra nam tử đội nón lá này chính là bạch đạo đệ nhất sát thủ Trùng đại sư lừng danh giang hồ. Trùng đại sư chuyên giết quan tham, là trọng phạm

bị triều đình truy nã, nếu nói ra tên của ông trong tửu lâu này thì chỉ e sẽ có rất nhiều quan binh lập tức kéo đến đây. Tiểu Huyền vốn hết sức

khâm phục những việc mà Trùng đại sư đã làm, lại được nghe Nhật Khốc quỷ kể về chuyện xưa, nó càng thêm sùng bái. Nó không ngờ mình có thể gặp

Trùng đại sư ở thành Phù Lăng này, hơn nữa ông còn trực tiếp thừa nhận

thân phận với nó, tỏ rõ sự tin tưởng. Trong lòng nó trào dâng muôn vàn

cảm xúc, nhất thời khó có thể nói thêm được lời nào, chỉ biết giơ ngón

tay cái lên với Thanh Nhi, khen cô nhóc ra câu đố hay.

Thanh Nhi

thấy tên “đối thủ” này khen ngợi mình, khuôn mặt lộ vẻ đắc ý, lại chỉ

tay về phía nam tử đeo cung. “Câu đố tiếp theo thì có liên quan tới vị

đại hiệp đây.”

Nam tử đeo cung mỉm cười gật đầu, trong lòng biết

rõ với kiến thức của Trùng đại sư nhất định sớm đã nhận ra mình là ai,

hai nữ tử này có thể đi cùng ông ta ắt cũng là hạng bất phàm, nhất định

đã đoán ra được. Nhưng tiểu cô nương này vẫn còn muốn bày trò như thế,

quả đúng là hết sức nghịch ngợm.

Thanh Nhi hắng giọng, đoạn cất

tiếng ngâm nga: “Độc mộc đã thành đôi, mộng đẹp gặp trời sáng, chân núi

chẳng thấy hươu...” Nói tới đây, cô nhóc nhất thời bị kẹt ý tưởng, không sao nghĩ ra được câu tiếp theo, lại nhìn thấy Tiểu Huyền không ngừng

nháy mắt tỏ ý trêu chọc nên càng nôn nóng.

Hoa Tưởng Dung mỉm cười, tiếp lời: “Đất Sở không lưu dấu.”

Trùng đại sư quay sang nhìn nam tử đeo cung, vỗ tay cười rộ. “Dung Nhi nói

hay lắm, ba chữ “không lưu dấu” này thực đã lột tả hết được cái phong

thái của huynh đài.”

Nam tử đeo cung mỉm cười gật đầu, đưa tay tới nắm chặt lấy hai bàn tay Trùng đại sư, tỏ ý thừa nhận thân phận của mình.

Tiểu Huyền cũng đoán được Thanh Nhi muốn nói tới chữ “lâm[17'>” nhưng nó vốn chẳng biết mấy về các nhân vật trên giang hồ, nên không

nghĩ ra được nam tử đeo cung này là ai. Thấy Trùng đại sư tỏ ý khâm phục y như vậy, nó nhủ thầm đây nhất định cũng là một nhân vật rất nổi

tiếng, vì vậy lại càng cố gắng nghĩ ngợi.

[17'> . Giống như câu đố bên trên, câu này có thể cắt nghĩa như sau: hai chữ “mộc” (木) ghép lại thì thành chữ “lâm” (林), chữ “mộng” (梦) bỏ đi chữ “tịch” (夕) có nghĩa là “buổi tối” cũng thành chữ “lâm”, chữ “chân núi” (lộc - 麓) bỏ đi chữ “lộc” (鹿) có nghĩa là “con hươu” và chữ “Sở” (楚) bỏ đi chữ “sơ” (疋) có nghĩa là “cái chân” cũng thành chữ “lâm” - DG.

Lúc này, chợt có một người đi vào Tam Hương các, nói với Tiểu Huyền: “Xin

tiểu ca đi theo ta, tôn thúc đang đợi cậu ở bên ngoài.”

Tiểu Huyền nhận ra đây là tay đại hán vừa rồi đến gọi Nhật Khốc quỷ đi nhưng nó

thực sự không muốn rời khỏi nơi đây. Nó nghĩ bụng, nếu lúc này mình xin

Trùng đại sư đưa mình đi, tuy rằng đường đột nhưng nếu kể rõ việc mình

bị bắt cóc như thế nào thì chắc ông sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chỉ

là Nhật Khốc quỷ tuy lúc đầu có hung dữ với mình, còn nói là muốn ăn

thịt mình nhưng rốt cuộc vẫn đối xử với mình không tệ, cho dù có đi thì

cũng nên gặp mặt mà từ biệt đàng hoàng. Thế là nó bèn ủ rũ đứng dậy, nói với mọi người: “Xin các vị đợi tiểu đệ một lát, tiểu đệ sẽ quay lại

ngay.”

Thanh Nhi cười, nói: “Thiên hạ làm gì có bữa tiệc nào không tàn, tên tiểu quỷ ngươi phải đi rồi sao? Không tiễn, không tiễn!”

Tiểu Huyền thực sự cảm thấy rất lưu luyến. “Bọn cô ở trên chiếc thuyền hoa

đó sao, ta đi tìm bọn cô được không?” Nó sợ Thanh Nhi sẽ cự tuyệt mình

nên lại nói với Trùng đại sư: “Vãn bối còn có việc muốn nói với ngài.”

Trùng đại sư có sở học khá tạp, còn tinh thông cả thuật xem tướng, ngay từ

trước đó đã nhìn ra Tiểu Huyền tuy tướng mạo không được khôi ngô nhưng

trên khuôn mặt lại thấp thoáng chính khí, khá ư bất phàm nên mới chẳng

ngại để nó biết tên của mình. Hơn nữa, ông tài cao mật lớn, cũng không

sợ nó báo quan, bèn cười dài một tiếng. “Được! Tiểu huynh đệ mời một bữa cơm, thực rất cảm tạ thịnh tình. Bọn ta sẽ còn ở lại thành Phù Lăng này hai, ba ngày nữa, nếu tiểu huynh đệ có thời gian rảnh thì cứ tới tìm

ta.”

Tiểu Huyền được Trùng đại sư đồng ý, trong lòng vui vẻ vô

cùng, bèn gọi tiểu nhị tới tính tiền. May mà tổng cộng chỉ hết mười tám

lạng bạc, còn chưa đến mức khiến nó phải xấu mặt.

Tiểu Huyền đi theo tay đại hán kia ra ngoài Tam Hương các, còn chưa đi được mấy bước đã bị Nhật Khốc quỷ kéo lại.

Tiểu Huyền hưng phấn kêu lên: “Thúc thúc đoán xem cháu đã gặp được ai nào!”

Rồi nó ghé sát tai Nhật Khốc quỷ, khẽ nói: “Thì ra nam tử đội nón lá đó

chính là Trùng đại sư.” Nó biết Trùng đại sư có ơn với Nhật Khốc quỷ, do đó mới không giấu giếm.

Nhật Khốc quỷ chẳ