
a là mình đang nói dối. Đúng là cao thủ, lợi
hại thật! Nó chỉ còn biết ngoan ngoãn vâng lời chị ấy mà thôi.
"Vậy mình qua câu lạc bộ âm nhạc xem họ thế nào rồi?" Cảnh Thần thấy
nó cứ đứng im, cũng không nói gì mà xách cặp đi.
Đến câu lạc bộ âm nhạc, chủ nhiệm Từ phấn khởi chào đón cả ba người bọn họ. Chủ
nhiệm Từ của câu lạc bộ Âm nhạc là một nữ sinh có dáng vẻ thanh tú, dễ thương,
nụ cười thì nho nhã và tràn đây tự tin.
"Tiểu Từ à, cậu quả là một người tốt." Vừa nói chị ta vừa đưa ánh
nhìn sang Cảnh Thần: "Quả nhiên tuyệt thật!..."
Nghe chủ nhiệm Từ nói vậy, Cảnh Thần cảm thấy hơi mắc cỡ. Hắn dáo dác nhìn xung
quanh tìm Tịnh Hiếu, hoá ra con bé kiếm được một góc yên tĩnh và ngồi phệt
xuống đó từ lúc nào.
Vừa xong công việc của chủ nhiệm Hàn, bây giờ lại tới chị Từ. Câu lạc bộ
"Theo đuổi Ước mơ" này của chị Ân Từ bận rộn thật, hoá ra những lời
ngọt ngào của Ân Từ nói với nó trước đây khi gọi nó tham gia vào câu lạc bộ cảu
chị ấy hoàn toàn chỉ là lừa nó. Càng nghĩ nó càng thấy buồn, và giận nữa.
"Tịnh Hiếu?" Là Đơn Đình, con bé thấy bạn cùng lớp mình nên đến chào
đây. "Bạn đến giúp câu lạc bộ Âm nhạc của mình đấy à?"
Thì ra Đơn Đình cũng là thành viên của câu lạc bộ Âm nhạc? Tịnh Hiếu lịch sự
chào lại: "Không, mình chỉ đi cùng chị Tiểu Từ thôi, chứ mình chẳng biết
gì mà giúp cả."
"Ôi, thật sự mà nói, tuy chúng mình ai cũng có chút kiến thức về âm nhạc,
nhưng trình độ vãn ở mức trung bình thôi. Tham gia cuộc thi toàn quốc lần này
thật chẳng có hy vọng gì cả..." Đơn Đình thành thật nói, "Cho nên,
chị Từ mới nhờ đến sự giúp đỡ của câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ."
"Tiểu Từ à, vì tình bạn của chúng ta bấy lâu nay, cậu giới thiệu Cảnh Thần
cho mình đi." Chủ nhiệm Từ của câu lạc bộ Âm nhạc cũng thích đùa lắm.
"Thua cậu luôn đấy. Cậu ta chẳng có hứng thú cặp với một bà chị như cậu
đâu." Ân Từ biết cô bạn mình chẳng qua chỉ là đùa thôi. "Đừng ngại nhé
Cảnh Thần, chủ nhiệm Từ thích đùa như vậy đấy!"
"Không sao." Cảnh Thần lắc tay trông cũng thật phong độ, "Vậy
là, lần này sẽ là kết hợp biểu diễn tiết mục hoà tấu piano của em và đàn violon
của chị à?"
"Như vậy thì quá tuyệt rồi!" Chủ nhiệm Từ chớp chớp đôi mắt tinh anh
của mình, nói tiếp: "Hai bạn mà kết hợp biểu diễn với nhau, đảm bảo sân
khấu lúc đó sẽ như sáng rực lên nhờ tiếng đàn của hai người. Tất nhiên, chính
vì vậy mà mình nhờ đến sự giúp sức của hai bạn." So với lòng nhiệt huyết và
lòng đam mê, chị Từ xem ra biết tính toán hơn chủ nhiệm Hàn bên câu lạc bộ kich
nói.
"Vậy đã chọn được bài nào chưa?" Đơn Đình nóng lòng hỏi.
"Mình nghĩ rồi." Ý kiến của chị Ân Từ lúc nào cũng được mọi người
quan tâm chú ý đến, "Cảnh Thần à, chị thấy bài hát đó là được nhất."
"Ý chị là..." Cảnh Thần lập tức hiểu ngay, chưa dứt lời, hắn ta đã đi
đến cây đàn piano.
Chẳng hiểu hai người đang đố nhau chuyện gì nữa đây? Tịnh Hiếu cũng chẳng thèm
thắc mắc, nó vẫn im lặng ngồi đó và thưởng thức tiếng đàn thánh thót của Cảnh
Thần. Thì ra, đây chính là khúc nhạc mà nó cũng đã từng được nghe, là khúc nhạc
mà trước đây đã có lần nó nghe Thất Quỳ đàn, chỉ có điều, tiếng đàn của Cảnh
Thần du dương và mềm mại hơn nhiều, cứ như là nghệ sĩ chuyên nghiệp vậy.
"Tuyệt thật! Bài hát này là..." Chủ nhiệm Từ thắc mắc.
"Là tự sáng tác đấy!" Chị Ân Từ giải thích cho người bạn thân yêu của
mình.
"Là Cảnh Thần sáng tác?" Đơn Đình ngạc nhiên hỏi. Nhỏ biết Cảnh Thần
không biết hát, lẽ nào lại có thể sáng tác được bài hát?
"Như vậy thì còn gì bằng, nếu là tác phẩm tự sáng tác, có khi còn được
cộng thêm điểm ấy chứ! Lần này chúng ta nhất định sẽ được giải cao." Chủ
nhiệm Từ vỗ tay một cái, trông dáng điệu thoải mái hết sức. Tuy nhiên,
"mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên", Ân Từ và Cảnh Thần phải cố
gắng và tập trung tập luyện mới mong đạt giải lần này.
Mãi đến khi trời chập tối, mọi người mới bắt đầu ra về.
"Chị có việc cần bàn với chị Từ một chút, Tịnh Hiếu với Cảnh Thần về trước
đi nhé! Cảnh Thần này, hôm nay em tuyệt lắm!" Không đợi hai đứa kịp phản
ứng gì, hai người đã năm tay nhau dung dăng dung dẻ bỏ đi. Trời đất, ở đâu lại
có một người chị như vậy chứ? Có bạn rồi là bỏ rơi cả đứa em bé nhỏ này sao?
"Thôi đi, chẳng phải cậu đang muốn được về sớm hay sao? Về thôi!"
Cảnh Thần đẩy cái thân người đờ đẫn của con bé, thúc nó đi về.
Thật ra, từ lâu Tịnh Hiếu cũng đã "rút" ra được một số những thói
quen của Cảnh Thần, chẳng hạn như là những lúc chỉ có mình hắn với một người
khác nữa, hắn ta dường như không thích phải mở lời trước. Hơn nữa, dường như
hắn ta cũng không có vẻ gì là thân thuộc lắm với những người bạn xung quanh câu
lạc bộ "Theo đuổi Ước mơ". Cách đối xử của hắn ta đối với mọi người
nhìn chung là tốt, nhưng xem ra đó chỉ là một phép xã giao lịch sự bình thường
mà thôi.
Thế nhưng, đâu phải bất cứ chuyện gì cũng đều là số mệnh cả! Mỗi lần gặp Tịnh
Hiếu, Cảnh Thần luôn là người bắt chuyện trước, bởi vì có đợi nhỏ bắt chuyện
trước thì cũng vô ích thôi.
"Bài hát lúc nãy, cậy nghe chứ?" Cảnh Thần thấy rằng lúc này mà im
lặng thì khó c