
từ ngữ đi nhé!" Nó giở giọng khiêu khích Cảnh
Thần, xem ra nó không có ý định nhường nhịn tên tiểu tử người Nhật này.
"Nếu cậu muốn biết, ngay bây giờ mình sẽ nói cho cậu biết, chịu đựng đây
tức là chấp nhận, cũng như là...Người ta căn cứ vào pháp lệnh để chấp nhận hay
tiếp thu một cơ cấu nào đó." Cảnh Thần chăm chăm nhìn vào mắt nó giải
thích, nhưng thật ra nó cũng chẳng hiểu hắn đang muốn nói gì nữa.
Nó quay quay lại nhìn Cảnh Thần, chẳng có quyển từ điển nào bên cạnh cho hắn
tra cả? Nó hỏi lớn: " Cậu là từ điển sống à?"
"Chỉ là đầu óc nhanh nhạy hơn người thôi." Hắn vênh mặt tự cao.
"Cậu hơi khiêm tốn quá đấy!" Tịnh Hiếu cuxng đáo để lắm, chẳng hiểu
sao lúc này nó lại muốn tranh tài cao thấp với hắn.
Đang chơi trò trốn tìm à? Thất Quỳ mơ màng thắc mắc.
"Cậu thích như vậy lắm à?" Cảnh Thần quay sang hỏi nó.
"Thích? Thích cái gì chứ? Thích cái sự khiêm tốn của cậu à?" Nó giả
ngốc cũng hay lắm.
"Mình hỏi là cậu thích tranh cãi với mình lắm sao?"
"Vậy sao không nói rõ ngay từ đầu đi? Còn trách tôi?..." Tịnh hiếu
cảm thấy hơi xấu hổ, nó không dám trả lời câu hỏi của Cảnh Thần.
Thất Quỳ thấy vậy vội vàng ngăn lại: "Được rồi, hai người quên tôi rồi hay
sao vậy?"
"Ơ...tụi mình vô tâm quá!" Để tránh mấy câu hỏi kỳ cục của Thất Quỳ,
Tịnh Hiếu quyết định đến câu lạc bộ Âm nhạc trước cho an toàn. Thấy nó toan rời
khỏi, Cảnh Thần cũng đi theo nó, chứ ở lại cũng chỉ phí thời giờ. Hai người này
xem ra cũng "đồng bộ" đấy.
Thất Quỳ thấy vậy đến bên cạnh Cảnh Thần cười khúc khích, vừa thúc vào lưng hắn
vừa nói: "Cảnh Thần à, cậu chết chắc rồi!" Bị bất ngờ thúc vào lưng
như vậy, hắn ta không giữ được thăng bằng, vấp chân vào chiếc ghế bên cạnh,
trước mặt lại là Tịnh Hiếu.
Còn Tịnh Hiếu, khi nghe Thất Quỳ nói vậy, nó liền quay lại, bất ngờ bị hai cánh
tay Cảnh Thần giữ chặt, toán thân nó dường như bất động, và thế là nó, và cả Cảnh
Thần cũng bị ngã ra phía sau.
"Cứu!..." Tiếp sau đó, là tiếng la ó, tiếng bàn ghế va chạm vào nhau,
cả tiếng hai đứa ngã phệt xuống đất, chúng tạo ra một thứ âm thanh hỗn độn náo
loạn.
"Các bạn không sao chứ?" Thất Quỳ lo lắng hỏi.
Tịnh hiếu chỉ cảm thấy đau thôi, nó đau đến nỗi chỉ thấy đầy sao trước mặt, và
chỉ muốn nằm luôn tại chỗ mà thôi.
"Trời ơi! Cảnh Thần ơi! Sao lại là cậu nữa chứ?" Lần thứ 3 rồi, nó đã
bị hắn ta đụng 3 lần rồi!
"Cậu tưởng tôi muốn vậy lắm hay sao?" Cảnh Thần cố gắng chống tay
xuống đất ngồi dậy, cho nên hai đứa cũng không có gì gọi là "động
chạm" gì mấy.
"Trời ơi nặng quá! Tưởng mình yểu điệu thục nữ thanh thoát lắm hay sao?
Cậu mau đứng lên rồi nói chuyện tiếp." Tịnh Hiếu sợ hắn trượt tay, rồi lại
ngã đè lên người nó.
"Tịnh Hiếu, Cảnh Thần, mình tới giúp hai bạn đây." Thất Quỳ chạy đến
bên cạnh bọn họ. Cảnh Thần đang cố gắng gượng dậy, trông hắn lúc này cứ như là
đang luyện tập động tác hít đất vậy. Thế nhưng ai mà ngờ lúc vừa đến bên cạnh
Tịnh Hiếu và Cảnh Thần, sợi dây đeo trên người Thất Quỳ lại vướng vào cạnh bàn,
khiến con bé mất thăng bằng, chân trái của nó lại vô tình va vào hai chân của
Cảnh Thần.
Lại một tiếng kêu thất thanh nữa vang lên, Cảnh Thần không chống đỡ nỗi cái
thân người nặng cân cảu hắn nữa rồi.
"Mình không cố ý đâu, mình xin lỗi, Cảnh Thần..." Thất Quỳ vộ vàng
quay sang định tạ lỗi, rồi nét mặt con bé bỗng đỏ ửng lên.
Chỉ là vì nó đang trông thấy một cảnh tượng vô cùng thót tim: Khuôn mặt của
Tịnh Hiếu đã bị mái tóc của Cảnh Thần phủ kín, còn Cảnh Thần dường như đã nằm
trọn lên người nó.
Không biết là ai xui xẻo đây?
Trong cái tiết trời xinh đẹp như lúc này đây, đây có thể xem là sức hút diệu kì
của một tình yêu vừa chớm nở.
Khoan đã, là cái gì với cái gì chứ? Tịnh Hiếu thật chẳng hiểu nổi cái gì là sức
hút! Lúc này nó chỉ muốn đòi lại sự công bằng cho bản thân nó mà thôi.
"Các...các em đang làm gì vậy?" Ân Từ vừa đi vào liền bị choáng bởi
cảnh tượng trước mặt. Hai người họ vừa xong việc trở về, không ngờ lại bắt gặp
cảnh tượng đáng sợ này.
Cho tôi chết đi! Cho tôi chết đi! Đây là tín hiệu duy nhất được phát ra từ cái
vẻ mặt khổ sợ của Tịnh Hiếu lúc này.
Cảnh Thần nhanh chóng đứng dậy, nhìn Tịnh Hiếu tội nghiệp đang sóng soài dưới
đất, hắn đưa tay giúp con bé đứng dậy. Nào ngờ Tịnh Hiếu lại từ chối hảo ý của
Cảnh Thần, nó tự chống tay xuống đất đứng dậy, rồi lấy tay phủi vệt bụi dính
trên áo.
"Là do lỗi của em cả." Thất Quỳ tạ lỗi với mọi người: "Nếu không
phải tại em, Cảnh Thần đã không bị ngã, và cũng không phải đè ngã Tịnh
Hiếu." Thế là, con bé bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện, và còn hứa là
sau này sẽ không gây ra những trò đùa đáng tiếc như vậy nữa. Nghe xong Ân Từ lo
lắng đến bên cô em họ hỏi han, xem con bé có bị thương gì không.
Tuy rằng lần này bị ngã như vậy không gây thương tích cho ai cả, nhưng cả hai
đứa đều bị một vố đau điếng ấy chứ.
Cảnh Thần thì không sao, chỉ tội nghiệp Tịnh Hiếu.
"Nếu thấy không ổn, em phải đi bác sĩ khám ngay đó, quan trọng là cái đầu
em ấy, lúc này có bị đập xuống đất không?" Ân Từ thấy trên tay con bé hình
như có vài vết xước,