
càng nhìn càng thấy thương nó.
"Ơ...Không sao đâu chị." Dù gì nó bị đụng ngã cũng quen rồi.
"Phải rồi, nãy giờ các em có để ý thấy ai bên ngoài không?" Đằng Ảnh
chen vào.
Cảnh Thần nhớ lại, hắn lắc đầu: "Có chuyện gì à?"
"Lúc tụi chị đến đây thì thấy một cái bóng lấm la lấm lét đang chạy
khỏi." Lúc đầu Ân Từ tính vào đây xem, nhưng lại gặp phải trường hợp rắc
rối này của Cảnh Thần với Tịnh Hiếu.
"Thảo nào mấy ngày nay em cứ có cảm giác đang bị rình rập." Cảnh Thần
vốn hay cẩn thận như vậy đó. Thất Quỳ sợ hãi nấp đằng sau anh nó: "Mọi
người nói nghe ghê quá! Nghe lạnh sởn gai ốc luôn đây này."
"Có linh cảm không hay như vậy..." Cảnh Thần ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ,
hắn chuyển hướng tập trung sang Tịnh Hiếu: "Cậu..."
"Chị Tiểu Từ à, hôm nay em xin nghỉ nhé!" Trông nó lúc này cũng bình
thường, nhưng nó cứ úp mở thế nào ấy.
"Chỉ biết viện cớ thôi à!" Nói vậy chứ Ân Từ cũng lo cho nó lắm,
"Vậy mọi người chúng ta đến câu lạc bộ Am nhạc đi!"
Được Ân Từ đồng ý, nó liền xách cặp chạy như bay ra khỏi lớp học. Cảnh Thần dõi
mắt theo nó, hắn biết rằng trong lòng nó giờ đây đang có chút gì đó đang thay
đổi. Tuy chỉ là một sự thay đổi rất nhỏ, nhưng đối với hắn, bình thường một
Tịnh Hiếu ít nói năng và thụ động như nó, cho nên việc nhận ra sự thay đổi dù
chỉ là một chút này chẳng khó chút nào.
"Cảnh Thần à, còn chuyện gì nữa sao?" Ân Từ đứng ở cửa gọi hắn.
"Khôngaj." Hắn lầm bầm bằng tiếng Nhật: "Chẳng có gì cả."
Chỉ là...xem ra lần này câu lạc bộ gặp rắc rối đây. Hắn ngẩng đầu ngắm trời
xanh, đôi lúc lại thấy một vài con chim đang lượn vòng trên đó. Trong đầu hắn
tự nhiên lại nảy ra một ý nghĩ tức cười: Người đẹp cuối cùng đã tỉnh lại bằng
một nụ hôn của hoàng tử, và thế là học cùng chung sống hạnh phúc bên nhau đến
suốt đời.
Vậy, còn Tịnh Hiếu thì sao?
***
Gió xuân thổi qua mấy cành đào, mang theo hương thơm ngào ngạt của hương hoa.
Nếu có thể ngồi lại thưởng thức những hương vị cuộc sống mà thiên nhiên ban
tặng này, thật là một sự lựa chọn tuyệt vời. Thế nhưng một buổi sáng tấp nập,
hối hả những bóng dáng cô cậu học sinh đến trường như thế này, thì làm sao có
thể đủ thời gian để mà thưởng ngoạn thiên nhiên nữa chứ?
Như mọi ngày, Ân Từ đứng chờ Tịnh Hiếu ở điểm hẹn để cùng đến trường. Hương hoa
ngập tràn cả bầu không khí, cô hít một hơi thật sâu trong bầu không khí trong
mát này.
"Nhanh thật, đã đến tháng 5 rồi đấy."
"Xuân miên bất giác hiểu ", (Xuân đến ta nào hay. Đây là câu thơ đầu
trong bài thơ "Xuân hiểu" của nhà thơ Trung Quốc Mạnh Hạo Nhiên),
Tịnh Hiếu ngêu ngao: "Thơ hay thật"
"Nhỏ này..." Đang định nói gì nó, nhưng Ân Từ lại thôi, "Trông
mặt em hơi đỏ, đang sốt à?"
"Em chỉ cảm chút thôi, chỉ cần uống thuốc vào là khỏi ngay thôi mà."
Nó trả lời qua quýt cho qua chuyện.
"Sao không ở nhà mà nghỉ ngơi đi chứ?" Ân Từ cảm thấy cái cớ nó bày
ra chẳng hay ho chút nào.
Tịnh Hiếu ấm ức thở dài: "Chỉ trách trước giờ em giả bệnh nhiều quá, bây
giờ mẹ không tin nữa, chỉ nói mỗi một câu: Lo mà học hành đàng hoàng đấy! Người
ta bệnh muốn chết thì còn học được gì cơ chứ?"
"Hôm nay chị học ở lầu trên, nếu thấy không khoẻ, em nói Cảnh Thần báo cho
chị biết nha. Chị sẽ đưa em đi khám bệnh." Ân Từ sờ lên trán nó, trời ơi,
suýt nữa là bỏng tay bà chị nó rồi.
Cảnh Thần à? Chỉ cần tiếp cận với hắn thì sẽ chẳng có chuyện gì nữa, hắn đã làm
thay đổi những cái gọi là quy tắc trong con người nó. Đã vậy, còn đụng nó ngã
đến 3 lần nữa chứ! Sao ông trời lại cho nó gặp một tên lãng tử lãng xẹt như vậy
chứ?"
"Tịnh Hiếu, Tịnh Hiếu à, em có đang nghe chị nói không vậy?" Ân Từ
gọi giật nó lại: "Hôm qua em không sao chứ?"
"Chỉ là bị thương ngoài da thôi." Tịnh Hiếu vốn không phải là một dứa
hay mít ướt, cho nên đối với nó mấy vết thương ngoài da xoàng xĩnh cũng không
có gì là quan trọng lắm.
Khi hai người họ vừa bước vào cổng trường, phát hiện ra một bảng thông báo có
dán hình, bên cạnh còn có thêm lời bình luận. Khỏi phải nói đám học sinh trong
trường nhốn nháo chen chúc nhau xem nó như thế nào.
Tịnh Hiếu cũng lẳng lặng chen vào đám đông ấy, nó đọc dòng chữ ghi trên ấy:
"Bạn gái của Cảnh Thần đã xuất đầu lộ diện! Là em họ của Hoàng hậu Bảy
sắc, hai người to gan hôn nhau trong lớp học!"
"Không ngờ Cảnh Thần lại chọn một đứa con gái như vậy."
"Cảnh Thần cũng thật là..."
"Không phải tin vịt đó chứ?"
"Đúng là tin vịt đấy!" Tịnh Hiếu xoa xoa cằm lên tiếng.
"Aaa!..." Nhỏ bên cạnh nó bỗng la lên: "Là Tịnh Hiếu!"
Mọi người cuối cùng cũng nhận ra sự xuất hiện của nó, bọn họ mặt mày tái mét
nhìn chăm chăm vào Tịnh Hiếu.
"Mọi người hơi quá đấy!" Tịnh Hiếu nhìn sang tấm ảnh bên cạnh, ảnh
chụp nó và Cảnh Thần ngã trong lớp học này hôm qua, hai tay Cảnh Thần ôm chặt
lấy nó.
"Trời đất, rõ là bịa!" Nó quay lại nhìn bà chị Ân Từ cũng đang tức
giận không kém.
"Tịnh Hiếu à, cậu bị oan thật à?" Một nữ sinh cùng lớp nó lên tiếng
hỏi.
"Tất nhiên." Nó mở to mắt nhìn mọi người giải thích: "Mình và
Cảnh Thần bất cẩn bị ngã, giờ vẫn còn đau này." Nói rồi nó khoe vết thương
trên tay ngày hôm