
hịu thật. Tịnh Hiếu chỉ biết im lặng mà nhìn xa xăm về một phía,
trông cứ như bị mất hồn vậy. Tuy rằng so sánh như vậy là có sắc thái chủ quan
của Cảnh Thần, nhưng những cảm nhận lúc này của hắn ta về nó như vậy hoàn toàn
là thật.
"Ơ...Là bài hát mà cậu đã dạy cho Thất Quỳ?" Lúc nào cũng vậy, từ
"ờ" luôn là từ cửa miệng của nó.
"Vậy...Cậu có nhớ, hôm ở công viên mình đã nói với cậu về bài hát đầu tiên
mà mình đã hát trước đây không?" Cảnh Thần mong là nó nhớ, để đỡ phải nhắc
lại.
Lẽ ra nó đã không nhớ đến câu chuyện ấy đâu, nhưng kể từ khi bị hắn đụng ngã 2
lần, mọi chuyện của hắn cứ theo phản xạ mà đi vào trí nhớ của nó, cho dù đã bao
giờ nó xem Cảnh Thần như là một "kẻ thù" đâu.
"Đó cũng là người đã dạy mình hát, và cũng là người đã sáng tác bài hát cho
mình." Vẻ mặt hắn dường như đang lo lắng gì đó. Là một người phụ nữ chăng?
Tịnh Hiếu hình như đang rất quan tâm về câu chuyện của hắn, có lẽ từ trước đến
nay nó chỉ có mỗi chị Tiểu Từ, nên lúc này nó cảm thấy hơi có một chút bối rối.
Tịnh Hiếu à! Bình tĩnh lại đi chứ!
"Đó là em trai ba mình. Lúc mình vẫn còn ở Nhật, chú ấy rất thương mình,
chú dạy mình hát, còn mua đồ chơi cho mình. Cái ngày mẹ đưa mình đi, chú ấy đã
viết tặng mình bài hát này." Cảnh Thần đang cố găng thôi không nhớ lại
những kỷ niệm buồn của ngày xưa nữa.
"Cậu rất muốn được gặp lại chú ấy?" Tịnh Hiếu trước đây vốn cho rằng
Cảnh Thần dường như chẳng bao giờ chú ý đến mấy chuyện tình cảm gia đình ruột
thịt, thậm chí còn cho rằng suy nghĩ của hắn còn non nớt, ấu trĩ như cái độ
tuổi bồng bột của hắn vậy. Thế nhưng khi nghe Cảnh Thần bộc bạch những cảm xúc
tự đáy lòng mình như vậy, nó biết rằng nó đã sai.
"Nhớ thì nhớ, nhưng mình vẫn chẳng có cơ hội nào để gặp chú ấy cả."
Hình như hắn ta cũng tin vào cái gọi là duyên số. Đâu phải bất cứ cái gì đều
muốn là được.
"Nếu không ngại, có thể cho mình biết tên bài hát là gì được không?"
Vì Tịnh Hiếu rất thích giai điệu bài hát này nên gặng hỏi.
"Không có tên. Chú mình khi ấy vẫn chưa đặt tựa cho bài hát." Hắn mâm
mêm mấy sợi tóc sau gáy, trử lời câu hỏi của Tịnh Hiếu.
"Có lẽ chú ấy chờ cậu đấy, có lẽ chú ấy viết cho cậu bài hát này, và hy
vọng cậu sẽ đạt cho nó một cái tên thích hợp?" Tịnh Hiếu đoán. Cảnh Thần
cũng đồng tình và hỏi lại nó: "Cậu nghĩ xem giai điệu bài hát thể hiện chủ
đề gì?"
"Cái này..." Nó nhiệt tình suy nghĩ, bắt nó trả lời câu hỏi này có
khó quá chăng? "Chắc là...tình cảm thầm kín."
Sở dĩ nó nói như vậy, là vì khi Cảnh Thần đàn, nó nhận thấy bà chị Tiểu Từ của
mình cũng đang say sưa hoà mình vào giai điệu của bài hát, ghi khắc từng giai
điệu du dương của bài hát vào tim.
"Cậu nghĩ đến...chị Tiểu Từ à?" Đột nhiên Cảnh Thần lại nói ra suy
nghĩ của nó lúc này một cách chính xác như vậy. Nó gật đầu lia lịa, rồi hỏi lại
Cảnh Thần: "Cậu...cũng thấy vậy nữa à?"
Ân Từ rất thích ĐẰng Ảnh, họ lẽ ra không nên phải e dè và ngượng ngập như vậy.
"Chị Tiểu Từ tuy rất kín đáo, nhưng nếu để ý một chút thì nhận ra ngay,
mình nghĩ anh ĐẰng Ảnh chắc là cũng có gì gì đó với chị ấy!" Cảnh Thần xem
ra cũng sốt sắng trong chuyện này thì phải. Tịnh Hiếu cũng rất đông tình với
suy nghĩ của Cảnh Thần.
"Cậu đánh giá thế nào về anh ấy?" Thấy mặt nó ngờ nghệch suy nghĩ,
Cảnh Thần phải hỏi rõ ràng lại: "Cậu, nghĩ thế nào về Đằng Ảnh?"
"Anh ta...cứ như là...vũ trụ vậy, những cái gọi là nhật, nguyệt , tinh,
vân xung quanh thái dương hệ luôn biến đổi thật là khó hiểu, và trông có vẻ kỳ
bí nữa, Ưm... Nói chung là tránh càng xa càng tốt. Rõ ràng đều là con người cả,
thế nhưng đến cả cặp mắt kính trên khuôn mặt mỗi con người cũng tạo nên những
"hiệu quả" khác nhau. Chẳng hạn cặp kính của chủ nhiệm Hàn thì thể
hiện rằng anh ta là một con người có vẻ bảo thủ và cứng nhắc, còn của Đằng Ảnh
thì lại tỏ ra anh ta là một người rất kỳ bí và khó hiểu..."
Toát cả mồ hôi lạnh. Cảnh Thần cảm thấy hình như cảm thấy thở không ra hơi nữa,
những nhẫn xét của Tịnh Hiếu về Đằng Ảnh đã vượt ngoài dự đoán của Cảnh Thần.
Tịnh Hiếu nhận thấy hình như mình nói hơi quá, thế là nó lập tức chỉnh lại:
"Ưm...Ý mình là anh ấy cũng ghê gớm lắm, nếu mà làm kinh doanh thì chắc
chắn sẽ trở thành một đại gian thương, chắc là cũng phát đạt lắm!"
"Cậu càng nghĩ càng thấy đen tối đấy!" Cảnh Thần cau mày nhìn, làm nó
hơi chột dạ. Toi rồi, nếu Đằng Ảnh biết được chuyện nó vừa nói thì làm sao đây?
"Mình không có ý nói anh ấy không tốt!" Nó lập tức thanh minh, dù có
hơi muộn.
"Yên tâm đi, mình không nói lại với anh ấy đâu." Thấy nó có vẻ lo
lắng vậy, Cảnh Thần liền trấn an nó.
Vậy mà khi Tịnh Hiếu thở phào một cái, hắn lại tiếp tục chất vấn:
"Vậy...còn mình? Cậu nghĩ thế nào về mình?" Hắn nở một nụ cười thân
thiện hỏi Tịnh Hiếu như vậy, làm con bé bối rối vân vê mái tóc dài của mình.
Không gian xung quanh như đứng lại, mọi thứ như đang chờ đợi câu trả lời của
Tịnh Hiếu.
"Giống như biển vậy."
"Biển? Đơn giản vậy á?" Hình như đối phương không hài lòng lắm với
câu trả lời của nó.
"Sao chứ?" Nó từ tốn giải thích: "Những lúc biển vui, b