Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hoàng Hậu Bảy Sắc

Hoàng Hậu Bảy Sắc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323541

Bình chọn: 9.5.00/10/354 lượt.

này."

Là một người thầy, điều mà cô Lâm quan tâm lúc này đây đâu phải là những

cái tin tức vớ vẩn đó, mà chính là tình trạng sức khoẻ của học sinh mình trong lúc này, "Tịnh Hiếu, em không được khoẻ à?" Cô nhận ra nó đang bị sốt, "Vậy em mau thu xếp tập sách về nhà nghỉ ngơi đi."

"Em cảm ơn cô." Tịnh Hiếu gật đầu cảm ơn cô Lâm, rồi vào lớp lấy cặp ra về.

"CẢnh Thần, bây giờ Tịnh Hiếu đã về rồi, đợi khi nào em nguôi giận, hãy thuật lại đầu đuôi sự việc cho cô nghe, rõ chưa?" Cô Lâm vòng hai tay trước

ngực, quan sát cái dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng giận này của Cảnh

THần.

"Dạ, tất nhiên là không vấn đề gì ạ."

"Vậy em mau vào lớp đi."

"Em biết rồi ạ." Hắn trả lời cô Lâm bằng một câu tiếng Nhật.

Gặp Tịnh Hiếu đi ra, trông thấy cái dáng điệu nghiêng ngả của nó, Cảnh Thần quan tâm hỏi: "Có cần mình đưa về không?"

"Không cần đâu." Không phải là nó khách sáo, nó chỉ sợ, "Người khác trông thấy lại hiểu lầm."

"Chúng ta không làm gì sai thì sợ gì chứ?" Hắn xưa nay luôn quang minh chính đại như vậy đấy.

"Phải rồi, cậu có cần để ý đâu!" Nó nói vậy không phải là đang bực tức hay

giận dỗi gì cả, chỉ là nó cũng không muốn làm phiền đến Cảnh Thần, về

một mình cũng được mà. Trước thái độ như vậy của nó, Cảnh Thần cảm thấy

hơi khó chịu, nhưng nghĩ lại cũng chẳng có lí do gì để trách nó. Vả lại, chẳng lẽ hắn lại đi chấp nhất với một bệnh nhân?

Cảnh Thần suy nghĩ "nhập tâm" đến nỗi Tiểu TỪ đang đứng bên cạnh nhìn hắn mà hắn cũng không biết. Lẽ nào hắn bị Tịnh Hiếu lây "bệnh truyền nhiễm"?

"Cảnh Thần! Cậu sao vậy?" Thất Quỳ ra sức lay hắn tỉnh lại.

"Mọi người trở lại rồi à? Tịnh Hiếu đã về rồi..."

"Chị có gặp nó." Ân Từ nói: "Chị tính tan học sẽ qua thăm nó, em đi cùng chị không?"

"Em à? Tất nhiên là không vấn đề gì...Thất Quỳ, đi không?" Cảnh Thần cũng

chẳng hiểu sao mình lại đông fys qua nhà Tịnh Hiếu thăm nó, nhưng suy

cho cùng cũng chẳng có lí do để từ chối.

"Mình cũng

muốn đi lắm, nhưng tiếc là mình và anh hai có việc bận rồi." Thất Quỳ

khều anh hai nó, xem ra con bé không tiện nói lí do. Đằng Ảnh cười hiền

từ: "Thất Quỳ, đã có thể đối mặt với sự thật. Lát nữa anh em mình sẽ đi

thăm ba mẹ."

Từ khi hai bác mất đi, Thất Quỳ cứ mãi

sống trong đau khổ, nó không dám thừa nhận sự ra đi của họ, cho nên mấy

năm nay nó chưa bao giờ đến cúng vái mộ ba mẹ mình cả. Nhưng bây giờ, nó đã dũng cảm đối diện với sự thật ấy.

"Mình muốn

trồng lên mộ ba mẹ loại hoa mà họ yêu thích." Thất Quỳ hát lên bài ca mà nó thích nhất, tuy trông nó lúc này có hơi khác thường, nhưng thật ra

tình trạng của nó hiện nay cũng đã khá hơn trước nhiều. Cảnh Thần và Ân

Từ đều nhìn nó cười, trong lòng họ cũng thấy vui theo.

"Vậy, cho tụi chị gởi lời thăm hai bác nhé!" Ân Từ giao nhiệm vụ cho con bé.

"Dạ, em nhớ rồi." Nó tựa đầu vào vai ĐẰng Ảnh nở một nụ cười vui sướng hạnh phúc.

Thất Quỳ có thể trở lại cuộc sống như ngày hôm nay không thể không nhắc tới công lao của Tịnh Hiếu.

"Mọi người hãy chuẩn bị tinh thần thật tốt nhé! Vẫn còn rất nhiều việc đang

chờ chúng ta phía trước đấy!" Ân Từ vỗ tay, kêu gọi mọi người tâp trung.

Còn Cảnh Thần, hắn hướng mắt nhìn về một phía xa xăm...Hai bàn tay hắn

không hiểu sao bắt đầu run run. "Em ra ngoài một chút." Chưa dứt lời hắn đã vụt chạy như bay.

"CẢnh Thần sao vậy?" Thất Quỳ thắc mắc hỏi anh nó và Tiểu Từ.

"Xem ra...cuộc đọ sức của chúng ta và đối thủ bắt đầu rồi đây." Nói rồi Ân

Từ lấy ra từ trong cặp một chiếc kẹp màu hồng: "Thất Quỳ, tặng em này!"

Khỏi phải nói Thất Quỳ vui sướng thế nào khi nhận được nó. Con bé vốn

được mệnh danh là "tín đồ" trung thành của các món trang sức nhở nhắn

xinh xinh mà.

"Oa!...Dễ thương quá! Cám ơn chị Tiểu Từ." Nó thích thú kẹp lên tóc và bắt đầu ngắm nghía.

"Đẹp lắm, em gái à!" ĐẰng Ảnh bẹo vào má nó, rồi nhìn sang Tiểu Từ: "Cậu cứ chiều nó..."

"Đâu có! Chỉ là mình nghĩ con bé sẽ thích, nên mới mua đó chứ!" Bởi vì thật

sự là Ân Từ rất yêu quý con bé, và cũng yêu mến Đằng Ảnh nữa. Có thể làm một việc gì đó cho anh em họ có được niềm vui, đã là một niềm vui sướng đối với chị ấy.

"Chị Tiểu Từ à, nếu chúng ta có thể chung sống với nhau

thì thích thật, vì như vậu em còn có thể kết thân với Tịnh Hiếu nữa." Nó lém lỉnh nháy mắt với Ân Từ, bởi vì nó cố ý nói những lời này cho Đằng

Ảnh nghe mà.

"Tiểu Từ cũng có cuộc sống riêng của

chị ấy, sao em có thể nói vậy được?" Từ khi sức khoẻ của Thất Quỳ đã

bình ổn trở lại, Đằng Ảnh dường như đã bớt nuông chiều con bé như trước, dù sao nó cũng đã đến tuổi trưởng thành rồi.

Ân Từ tuy hiểu ý Đằng Ảnh, nhưng chị ấy vẫn cảm thấy buồn về câu nói đó.

Thất Quỳ nghe anh nó nói vậy cũng thất vọng mà xịu mặt xuống. Đằng Ảnh biết

nó không hài lòng, nên anh tiếp: "Vậy anh hỏi em, Tiểu Từ quan trọng

hơn, hay Tịnh Hiếu quan trọng hơn?"

"Sao mà giống

nhau được chứ?" Con bé tỏ ra rất thông minh mà trả lời rằng, "Chị Tiểu

Từ giống như một người chị vậy. Còn Tịnh Hiếu là người bạn mà em quý mến nhất mà."

Cả hai người đều có một sự khác biệt về tình bằng hữu và tình cảm chị em thân thiết.

"Thất Quỳ à, xem ra