
mày nhìn nó giận dữ:
"THôi, mình dắt cậu qua chỗ Tiểu Từ." Cảnh Thần trông thật điển trai
với bộ lễ phục màu trắng và chiếc quần tây đen này.
"Cậu thay đồ biểu diễn rồi đấy à?" Nó nhìn Cảnh Thần và tự nhủ, hắn
cũng chỉ đẹp hơn những tên con trai khác một chút thôi, có gì đáng để ý đâu.
"Điều gì làm cậu không hài lòng à? Nhưng không sao, con người không thể
quá đẹp được, mà nếu có đẹp quá thì cũng chẳng vấn đề gì cả, chỉ cần không gặp
phải người nào tên Tịnh Hiếu là được thôi." Hình như hắn biết nó đang nghĩ
gì: " "Bởi vì dường như nhỏ bị dị ứng với những người đẹp
trai..."
"Thôi đi. Nói nhiều quá!"
Thật ra, chỉ mỗi lần đi với nó, hắn mới nói nhiều như vậy.
Bỗng, một cơn gió thổi qua, làm áo hai đứa bay loạn xạ cả lên.
"Cổ áo cậu..." Hắn đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Tịnh Hiếu:
"Thật...chẳng để ý gì cả."
Cái động tác đơn giản như thế này mà Cảnh Thần cũng làm rất đẹp nữa, mấy đứa đi
xung quanh cũng đỏ mặt, bọn họ tò mò dừng lại nhìn hai đứa nó. Nhưng, vì một
cuộc sống hoà bình và an toàn, nếu không giữ khoảng cách với hắn e rằng không
xong rồi.
"Trường này cũng đẹp nhỉ? Thi xong tụi mình đi tham quan một vòng
chứ?" Cảnh Thần vui vẻ đề nghị.
Nếu không đi thế nào cũng bị mắng té tát, có lần nào mà nó không bị ép đâu? Nó
nghĩ vậy.
Ngay sau đó, Cảnh Thần nhìn thấy dáng một người bạn quen đang hớt hải chạy tới,
"Các bạn đây rồi. Xảy ra chuyện rồi!" Đơn Đình hốt hoảng chạy từ cầu
thang xuống: "Chị Tiểu Từ xảy ra chuyện rồi."
"Hả?" Hai đứa vô cùng kinh ngạc hỏi.
"Chị ấy bị té cầu thang, các bạn mau đến đó đi." Đơn Đinh cau mày lo
lắng. "Đi!" Cảnh Thần kéo tay Tịnh Hiếu chạy lên cầu thang thật
nhanh.
Ba đứa chạy đến hậu trường của trường Thần Lạc, chỉ thấy Ân Từ đang ngồi xoa cổ
tay bị thương của mình, làn tóc rối tung ra hai bên bờ vai.
"Tiểu Từ..." Tịnh Hiếu nhẹ nhàng đến bên chị nó.
"Lúc đi xuống cầu thang, Tiểu Từ bị một người đi phía sau đụng phải, chống
tay xuống đất nên bị vẹo." Chủ nhiệm Từ của cậu lạc bộ Âm nhạc lo lắng
nói. "Cái đứa đã đụng ngã Tiểu Từ hình như không phải học sinh trường
mình." Đằng Ảnh nói cho Tịnh Hiếu và Cảnh Thần nghe.
Nếu không phải là học sinh trong trường, chắc cũng không phải kẻ đang âm mưu
hãm hại câu lạc ộ "Theo đuổi Ước mơ". Hay có kẻ nào đó đang ganh tị
với tài năng âm nhạc của Tiểu Từ, và hắn cố ý giở trò? Hay đơn thuần đây chỉ là
một sự cố? Cảnh Thần vò trán cau mày suy nghĩ.
Ân Từ trông vẫn ổn, chị ấy cười với bộ mặt nhăn nhó và lắc đầu: "Là do chị
bất cẩn, nên mới như vậy...Nhưng chắc không sao đâu." Rồi chịa ấy quay qua
lấy cây đàn, thử xem mình có thể đàn được nữa hay không. Nhưng cổ tay phải chị
ấy đau đến nỗi không cầm nổi cây cung kéo đàn nữa rồi.
"Không sao...Không sao đâu, mình sẽ cố." Ân Từ không muốn làm mọi
người nản lòng, chị ấy cố gắng chịu đựng cơn đau và bắt đầu kéo đàn.
Chủ nhiệm Từ biết với bàn tay bị thương như vậy chắc là Tiểu Từ sẽ không biểu
diễn được, chị ấy cũng biết Tiểu Từ sẽ chẳng chịu nghe lời khuyên của mình, nên
chị ấy ra hiệu với Đằng Ảnh.
"Tiểu Từ à, đừng tự ép mình vậy nữa, tụi mình không an tâm khi thấy cậu
như vậy." ĐẰng Ảnh đến cầm lấy cây đàn trên tay chị ấy, "Mình nghĩ
Cảnh Thần có thể diễn một mình được, không vấn đề gì đâu."
Ân Từ cảm thấy vừa áy náy, vừa khó xử. Chị ấy là Hoàng hậu Bảy sắc, vầ là chủ
nhiệm của câu lạc bộ "Theo đuổi Ước mơ", là bạn rất thân của chủ
nhiệm Từ, sao lại có thể xảy ra nông nỗi như thế này chứ? Sao mà có thể từ bỏ
được?
"Nhưng..." Ân Từ không nỡ đẩy cái trọng trách này cho Cảnh Thần gánh
vác, chẳng có lí do gì lại giao hết trách nhiệm cho một mình Cảnh Thần cả. Tịnh
Hiếu nhìn bà chị đáng thương của nó, nó biết chị ấy đang rất buồn, nhưng dù sao
đi nữa không nên để chị ấy phải suy sụp như vậy.
Nhớ lúc nhỏ, Ân Từ đã luôn chăm sóc, bảo vệ nó, vì nó mà chị ấy luôn tìm mọi
cách bào chữa cho những lỗi sai của nó, còn gúp nó rất nhiều việc nữa. Cho dù
bầu trời này có sụp đổ, chị nó cũng sẽ đứng ra bảo vệ nó. Tịnh Hiếu đã lớn lên dưới
sự chăm sóc và bảo vệ của Ân Từ, và Ân Từ là một người chị thân thiết không thể
thiếu của nó.
Bây giờ thì cả hai đều đã lớn, đều có những cách nghĩ và cách làm khác nhau. Nó
hiểu những nỗi lòng của chị mình lúc này, cho nên nó cần làm gì đó giúp chị ấy.
"Tiểu Từ à, không biết chị có thể an tâm giao đàn cho ai, hay là...chị cứ
đưa cho em, em sẽ giúp chị, giúp cho trường Thần Lạc của chúng ta."
Mọi người không hiểu con bé đang nói gì nữa, nhưng tất nhiên Ân Từ thì hiểu.
"Chị tin em, vì em là em chị mà." Ân Từ là một cô gái thông minh,
những người thông minh họ luôn biết, lúc nào, nên làm gì.
"Hai người đang nói gì vậy?" Thất Quỳ hỏi.
Ân Từ đặt vào tay Tịnh Hiếu cây đàn của mình, rồi đưa bộ đồ biểu diễn của mình
cho nó: "Tịnh Hiếu à, đến lúc trả ơn chị rồi đó!"
"Không...chị làm gì mà nghiêm trọng vấn đề lên vậy..." Nhìn vào đôi
mắt sáng rực niềm tin của Ân Từ, nó thấy hơi hối hận.
"Không phải là...chị muốn Tịnh Hiếu thay mình biểu diễn đó chứ?" Bây
giờ Cảnh Thần đã hiểu ra. Mọi người há hốc mồm kinh ngạc.
"Tịnh H