
c khi chơi nó
thôi...Mỗi ngày đều phải cầm cung kéo đàn, mình chẳng hiểu sao phải chịu khổ
vậy nữa. Trời ơi...Sao tôi phải khổ sơ vậy chứ?..." Tịnh Hiếu dường như
không còn muốn nhớ lại những tháng ngày buồn bã chán nản ngày xưa của mình nữa.
"Vì cố gắng bao giờ cũng khổ vậy cả." Cảnh Thần nói. Nó quay qua lườm
Cảnh Thần một cái: "Cậu mà cũng phải cố gắng nữa sao?" Tịnh Hiếu nghĩ
người như hắn đâu cần phải cố gắng như vậy.
"Mỗi người đều có một mục đích để cố gắng, huống hồ nếu không nỗ lực cho
mục đích của mình...có lẽ sẽ chẳng có thiên tài nữa." Cảnh Thần nói theo
quan điểm của mình.
"Ưm, có lẽ với tâm lý như vậy đã giúp chúng ta hoà nhập vào với đoạn nhạc
ban nãy chăng?" Nếu không Tịnh Hiếu đã không thể hiện được cái vẻ u buồn
bằng vẻ mặt của nó qua tiếng đàn rồi.
Nhưng nội dung bài hát thể hiện không phải là "tình cảm thầm kín" hay
sao? Cảnh Thần nghĩ ngợi một lúc mới tìm ra câu trả lời. Bởi vì Tịnh Hiếu có
tình cảm thầm kín nào đâu? Cho nên nó buộc phải nghĩ ra một sự việc đau lòng
nào đó để mà thể hiện chứ. Thì ra là như vậy.
"Đúng rồi, cậu vẫn chưa biết tên bài hát đúng không?" Hắn nở một nụ
cười bí hiểm nhìn nó.
"Ưm?..." Bởi vì vẫn chưa ai nói cho nó nghe, mà nó cũng chẳng buồn
hỏi nữa.
"Vậy lát nữa cậu nhớ lắng nghe kĩ lời người dẫn chương trình giới thiệu
nhé!" Cảnh Thần mắc cái giống gì mà tự nhiên cười nghiêng ngả ra. Hắn bị
điên à? Sao tự dưng lại như vậy?
Dưới khán đài, Ân Từ và ĐẰng Ảnh ngồi dự đoán kết quả cuộc thi.
"Cho đến nay xem ra chúng ta vẫn là số một." Đằng Ảnh nói với Thất
Quỳ, để nó bớt căng thẳng đi.
"Nhìn hai đứa xứng quá ha!" Ân Từ hình dung, "Giống như những
nét đẹp dưới nắng vậy." Tịnh Hiếu là ánh nắng, còn Cảnh Thần chính là vẻ
đẹp ấy.
"Em bầu cho câu nói của chị một phiếu." Thất Quỳ hưởng ứng theo, nó
nhìn lên sân khấu: "Chà...Đến lượt bọn họ rồi."
Người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu: "Tiếp theo là phần biểu diến
piano và violon của Cảnh Thần và Tịnh Hiếu đến từ trường Trung học Thần Lạc,
với một bài hát tự sáng tác mang tựa đề Tịnh Hiếu hiện thế. Xin mọi người cho
tràng pháo tay cổ vũ họ nào!..."
Tịnh Hiếu...hiện thế?! Cái tên này là sao đây?
"Cảnh Thần, cậu..." Nó vẫn chưa kịp hỏi, Cảnh Thần đã thúc nó ra sân
khấu: "Bắt đầu biểu diễn rồi, Tịnh Hiếu à."
Cảnh Thần vừa xuất hiện đã nhận được rất nhiều tiếng hoan hô cổ vũ từ phía dưới
khán đài. Khi hắn ngồi vào chiếc đàn piano, âm thanh du dương của tiếng đàn
vang lên, những tiếng hoan hô cổ vũ ở phía dưới khán đài cũng bắt đâu lắng
xuống, nhường chỗ cho tiếng đàn trầm ấm của Cảnh Thần.
Từng nốt nhạc vang lên nhẹ nhàng và dịu dàng tựa như những cánh hoa đào đang lã
chả rơi trước gió, khắc sâu vào lòng người. Khúc nhạc mềm mại và êm dịu, như
đập tan bao nỗi cô đơn trống trãi tận đáy lòng. Bản nhạc mang giai điệu buồn,
nhưng vẫn ẩn chứa đâu đó một niềm vui thầm kín.
Cảnh Thần và Tịnh Hiếu cùng hoà hợp với nhau bằng âm nhạc, họ có một sự cảm thụ
đồng nhất bằng ngôn ngữ âm nhạc. "Tịnh Hiếu hiện thế" có một giai
điệu đẹp, làm người nghe cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Tiếng vỗ tay tán thưởng dưới khán đài vang lên như pháo nổ.
"Mình đã nói rồi, buổi diễn nhất định sẽ rất thành công mà. "Cảnh
Thần nhìn Tịnh Hiếu cười đắc ý."
"Vậy thì bây giờ nói cho tôi biết đi, sao cậu lại đặt tên như vậy?!"
Nhìn hắn nó muốn đánh cho hắn một cái xỉu ngay tại chỗ.
"Bởi vì cuộc sống có bình yên, các cô gái mới nghĩ đến mấy chuyện yêu
đương được." Bây giờ thì không biết nó đã hiểu chưa đây?
"Có hàng trăm hàng ngàn cái tên, sao cậu không lấy mà lại lấy tên của mình
đặt vào bài hát?" (Vì tên Tịnh Hiếu của nó cũng có nghĩa là "bình
yên" mà) Nhưng Tịnh Hiếu không thích cái tên này chút nào, nó cảm thấy quá
xa với và không thực tế chút nào.
Cảnh Thần vòng vo: "Cái này...mình nói cho bạn cũng được, nhưng không phải
bây giờ."
"Trời đất. Sao cậu không đi chết đi, đi chết đi..." Tịnh Hiếu bực bội
theo hắn xuống sân khấu. Đến chỗ Tiểu Từ, nó không còn nóng giận như ban nãy
nữa, mà lại sinh ra khó chịu và buồn bã. Nó ghét cái tên này! Nhưng suy cho
cùng bản thân nó cũng chẳng liên quan gì đến bài hát, có ghét thì cũng vậy.
"Diễn xuất rất thành công!" Ân Từ cảm kích cô em họ của mình:
"Quả nhiên Tịnh Hiếu của chị rất tuyệt!" Đến lúc này Cảnh Thần không
thể không phủ nhận điều này.
"ĐẰng nào công bố kết quả cũng còn lâu lắm, tụi mình đi tham quan trường
này một vòng ha." Thất Quỳ lúc nào cũng chỉ thích đi chơi thôi.
"Vậy để chị đi nói với chủ nhiệm Từ." Ân Từ vừa nói, chủ nhiệm Từ đã
tới, đi cùng với cô còn có chủ nhiệm Hàn.
"Xin lỗi, mình có việc bân với anh ấy." Chủ nhiệm Từ giải thích.
Ân Từ nở một nụ cười chào chủ nhiệm Hàn.
"Tiểu Từ à, đi dạo với mình một chút chứ?" Anh ta vừa nói vừa đẩy đẩy
gọng kính. Cái anh chàng chủ nhiệm Hàn này ngay từ đầu Tịnh Hiếu đã thấy anh ta
có vẻ lạ lắm, chẳng lẽ lần này anh ta đột nhiên xuất hiện như vậy là vì Tiể Từ?
Thảo nào lúc nãy vừa nhìn thấy Tiểu Từ anh ta gọi chị ấy cứ như là... và anh ta
cũng hay nhìn lén chị ấy nữa.
"Em có hẹn với các bạn