
yển sách đâu."
Thất Quỳ hít một hơi thật sâu nhìn chòng chọc vào nó: "Tụi mình không thể
để con nhỏ đó đi với Cảnh Thần như vậy được!"
Sao vậy? Tịnh Hiếu cũng không biết nên giải thích chuyện này thế nào, vì vậy nó
hỏi lại Thất Quỳ: "Chẳng lẽ...bồ tán thành chuyện này?"
"Mình là người sống theo chủ nghĩa cực đoan." Chỉ cần hiểu rõ bản
thân, chúng ta có thể sống tốt trong cộng đồng này thôi.
Chẳng qua đây chỉ là cái cớ để nó doạ người ta thôi.
"Mình không quan tâm, mình phản đối!" Nhỏ vẫn duy trì vững vàng lập
trường của mình. Dù sao, Tịnh Hiếu cũng chẳng có tư cách gì để khống chế một sự
việc sắp phát sinh cả.
"Tịnh Hiếu, thật sự bồ không quan tâm sao? Bồ với Cảnh Thần..." Nói
đến đây nhỏ tự nhiên cười bí hiểm: "Hai người thân nhau vậy?..."
Thân? Tịnh Hiếu với Cảnh Thần? Phải nói sao là nó với Cảnh Thần có thân hay
không chứ? Vì bà chị thân yêu, nên nó mới tham gia vào câu lạc bộ "Theo
đuổi Ước mơ", rồi gặp cái tên đại thiếu gia này, rồi cùng hát, cùng đàn,
cùng đoạt giải thưởng, cũng có khi cùng tranh cãi, chẳng rõ có khi nào hai đứa
vui vẻ với nhau chưa nữa?
Vậy là tốt hay không tốt? Rốt cuộc quan hệ của nó với Cảnh Thần như vậy là tốt
hay không tốt?
"Thật là rắc rối mà, thà được ngủ một giấc đã đời còn sướng hơn." Lời
nó nói khiến cho câu chuyện của hai đứa đang đi lạc nhịp.
"Nhưng, mình nghĩ Cảnh Thần đang có ý định qua lại với nhỏ đó." Tịnh
Hiếu nói.
"Tại sao?" Thât Quỳ nóng lòng hỏi nó.
Vì lần trước khi Tịnh Hiếu bắt gặp nhỏ thổ lộ với Cảnh Thần, Cảnh Thần vẫn chưa
trả lời dứt khoát với nhỏ, có thể hắn cũng đã đổi ý cũng nên?
"Trả lời mau đi, Tịnh Hiếu à, tại sao chứ?" Thất Quỳ vẫn thúc giục
nó.
Cảnh Thần đang mải mê nói chuyện nên không để ý đến Thất Quỳ và Tịnh Hiếu đang
ở phía sau theo dõi mình và tự do bình luận về mình, nếu không chắc hắn khó mà
giữ được nụ cười đẹp đẽ đó trên mặt nữa.
"Cảnh Thần à...mình suy nghĩ rồi...mình sẽ nói cho cậu biết... người đã
chỉ đạo mình làm việc này, đó chính là... Đơn Đình, bạn cùng lớp với cậu."
"Đơn Đình?" Cảnh Thần mường tượng ra khuôn mặt với mái tóc cắt ngắn
của nhỏ đó. Sao lại là nhỏ đó chứ? Sao có thể là một con bé bình thường như
vậy?
"Điều mình nói là thật, mình không dối cậu đâu." Nhỏ quẹt quẹt đôi
mắt đang đỏ của mình: "Thật ra trước đây mình và Đơn Đình cũng thân với
nhau lắm. Khi nghe nói lời tỏ tình của mình bị thất bại, nhỏ bảo mình trả đũa
cậu, nhưng mình chỉ chụp tấm ảnh đó thôi, mọi việc sau đó đều do nhỏ làm! Mình
nghe nói nó rất ghét cậu, mình cũng không biết lý do tại sao nữa?"
"Bạn ấy không nói gì sao?" Hoá ra "hung thủ" đích thực lại
là bạn cùng lớp với mình.
"Không..." Nhỏ cố gắng nhớ thêm: "Mình thực sự rất xin
lỗi!"
"Không sao đâu, mình sẽ không để bụng chuyện này đâu, và mọi người cũng
vậy." Nụ cười thánh thiện của Cảnh Thần khiến nhỏ cảm thấy nhẹ nhõm.
"Vậy...Câu trả lời của cậu là...?" Con bé đỏ mặt.
"Xin lỗi cậu." Cảnh Thần thật sự xin lỗi nó, hắn hoàn toàn không có ý
lợi dụng nhỏ, hắn cũng biết nhỏ nói ra sự thật này cũng là dũng cảm lắm rồi,
nhưng... "Mình đã...thích người khác rồi." Cảnh Thần không hề muốn
gạt nó.
"Sao chứ? Sao...sao lại có thể? Là ai? Tịnh Hiếu? Hay là...Thât Quỳ? Hay
là người khác?" Bất cứ ai nghe câu trả lời như vậy đều kinh ngạc cả.
"Bây giờ mình không nói cho cậu nghe được, nhưng mình hứa, khi có bạn gái
rồi, mình sẽ giới thiệu cô ấy cho cậu." Hắn thành thật nói.
"Mình hiểu rồi..." Cuối cùng nhỏ cũng hiểu được.
"Đơn Đình...họ Đơn...đúng rồi!" Cảnh Thần như bừng tỉnh nhớ ra được
manh mối quan trọng gì đó, rồi lập tức chạy đi.
"Cảnh Thần! Cậu đi đâu vậy?" Nhỏ gọi với theo.
"Mình đi tìm chút thông tin."
Rốt cục là ai? Ai mà may mắn lọt vào tầm ngắm của Cảnh Thần chứ? "Nếu là
mình, có chết cũng mãn nguyện!"
Thế giới này đôi khi là như vậy, lúc thì xui tận mạng, lúc thì cái may đến hoài
không hết.
***
Viết cho Tiểu Từ:
Lần đầu tiên gặp em, không phải là lúc em đứng trên sân khấu với phần thưởng và
danh hiệu Hoàng hậu Bảy sắc.
Mà là một cuộc gặp gỡ rất tình cờ, và thù vị.
Đến bây giờ khi nghĩ lại, nó chỉ còn là một kỉ niệm xa vời giữa anh và em.
Phải, khoảng cách giữa chúng ta dường như quá xa thì phải.
Một tên con trai ngốc nghếch như anh.
Với một người con gái thông minh và xinh đẹp như em.
Sao lại rơi vào tình cảm tiến thoái lưỡng nan như thế này chứ?
Có lẽ em không biết.
Nhưng anh biết, anh rất thích em.
Tình cảm này của anh đối với em không sao giấu kín được nữa rôi.
Nhưng anh chợt nhận ra, mình mãi chỉ có thể ở bên cạnh em, và sẽ không tìm được
vị trí nào trong trái tim em.
Cho nên, anh chỉ biết âm thầm đứng bên cạnh em.
Đây là điều duy nhất anh có thể làm cho em.
Anh đã không dám nói chuyện này với ai, vì anh sợ mọi người sẽ cho rằng anh là
đồ ngốc.
Nhưng anh không sợ, anh không sợ đau lòng, anh không sợ sẽ rơi nước mắt.
Anh chỉ sợ em không dám nói thật lòng mình cho anh biết.
Tiểu Từ à, mong rằng em sẽ hiểu được. Hãy xem anh như là một người anh tốt nhé!
Buổi trưa, Tịnh Hiếu xuống lầu, lúc đi qua hàng cỏ giữa hai dãy phò