
ột hòn đảo nhỏ nào đó mà sống!..."
Ân Từ bật cười trước giọng điệu chán nản bất cần của Tịnh Hiếu, cô đặt tay lên
vai nó và nói: "Thôi được rồi Tịnh Hiếu của chị. Chị biết em sẽ cố gắng hết
sức vì chị mà."
"Khoan đã, em muốn hỏi, câu lạc bộ của chị bình thường cũng khá rảnh rỗi
mà, phải không?" Nó không an tâm hỏi lại Ân Từ.
"Tạm thời là như vậy, nhưng trước đây câu lạc bộ của chúng ta đã từng bắt
được một tên chuyên trộm vặt vật dụng của học sinh trường mình, bây giờ chắc hắn
đang được tạm giữ trong trại cải tạo trẻ vị thành niên rồi." Ân Từ phấn khởi
kể về thành tích của câu lạc bộ cho Tịnh Hiếu.
"BẮt trộm? Tụi chị...tiểu đội trinh sát thiếu niên?" Nó tỏ vẻ ngạc
nhiên hỏi chứ nó cũng chẳng thích nhúng mũi vào mấy chuyện phiền phức như vậy.
"Ưm...Tất nhiên lập công đầu trong chuyện này là nhờ có sự thông minh của
Đằng Ảnh, sự khéo léo của Cảnh Thần, và một chút may mắn nữa, chứ bọn con gái tụi
chị chẳng giúp được gì nhiều cả. Hơn nữa, đâu phải lúc nào cũng có kẻ xấu để bắt
đâu?" Ân Từ cười nói.
Chẳn lẽ khi một thiếu nữ xinh như hoa nhắc đến người mình yêu mến là trở nên tự
hào, thích thú vậy sao? Đến cả Tịnh Hiếu còn phải bật cười nữa.
Đến ngã tư, hai chị em họ chia tay nhau. "Mai gặp lại nhé, Tịnh Hiếu!"
Ân Từ vẫy tay chào Tịnh Hiếu. Nó xốc lại cặp sách, trong đầu tự nhiên nghĩ vẩn
vơ.
Chị Tiểu Từ không bộc lộ tình cảm của mình, là vì sao? Câu trả lời duy nhất lúc
này, có lẽ do Đằng Ảnh còn có một đứa em gái đáng thương bên cạnh cần được chăm
sóc.
"Tiểu Từ à...Cố lên nhé!" Nói rồi nó chạy nhanh về hướng nhà mình. Ân
Từ không rõ lắm lời nó vừa nói, nhưng cũng nói với theo: "Tịnh Hiếu đáng
ghét! Người cần cố gắng là em mới phải! Phải mau chóng bỏ cái bệnh lười của em
đi, nghe chưa!"
Đời người cũng như mây với gió vậy thôi, hà tất phải cố gắng chứ? Đến đâu hay đến
đó thôi! Tịnh Hiếu nghĩ vậy.
***
Duyên phận thật sự
là một cái gì đó rất kì lạ, không ai biết được nửa còn lại của mình là một người
như thế nào, có ảnh hưởng đến cuộc sống của mình ra sao? Họ sẽ mang đến cho ta
niềm vui, hay chỉ là nỗi buồn?
Nếu có thể, Tịnh
Hiếu muốn được lựa chọn đối tượng cho mình, mà không cần phải ra điều kiện rắc
rối nào, chỉ cần đối phương không làm cho nó cảm thấy phiền toái là được.
"Tịnh Hiếu.
Chào!" Lần đầu tiên Thất Quỳ đến lớp sớm, nhỏ niềm nở chào người bạn mới
cùng bàn với mình. "Ch...chào..." Nó gượng gạo chào lại.
"Tịnh Hiếu,
bạn không được khoẻ à?" Cảnh Thần ném balô ống bàn, nở một nụ cười thật
tươi đến bên cạnh Tịnh Hiếu, Tên tiểu tử người Nhật này nhìn nó giống như đang
giám sát vậy.
"Tôi không
hơi đâu nói bạn biết." Nó duỗi cái thân lười biếng nằm vắt vẻo trên bàn,
chuẩn bị cho "giấc ngủ buổi sáng".
"Sao vậy được?"
Thất Quỳ kéo nó ngồi dậy "Sao Tịnh Hiếu lại có thể lãng phí thời gian lúc
này mà ngủ như vậy chứ?"
Có ai quy định là
không được sao? Tịnh Hiếu nhìn Thất Quỳ với ánh mắt khổ sở.
"Tịnh Hiếu
à. Hay là mình dắt bạn ống dưới sân chạy bộ nhé, bảo đảm một lát sau bạn sẽ hết
buồn ngủ ngay." Cảnh Thần vỗ vào vai nó chế nhạo. Nước da trắng trẻo, cánh
mũi cao cao, khí chất và cá tính của hắn nữa?...Hệt như một công ử nhà quý tộc.
"Không cần
đâu...tôi xem sách là được rồi." Nó liếc mắt nhìn Cảnh Thần, trả lời.
"Vậy mình
xem cùng Tịnh Hiếu nhé!" Con bé ngồi ống cạnh Tịnh Hiếu, vui vẻ nhìn nó.
Ôi trời ơi, chẳng
lẽ cứ phải chịu đựng như vậy mỗi ngày sao? Phải nhẫn nại và dịu dàng với con bé
ấy giống như là một cô bảo mẫu à?
"Cô Lâm đến!"
một vài đứa trong lớp la lên. Cảnh Thần liếc nhìn Tịnh Hiếu rồi quay về chỗ ngồi
của mình.
Khi cô chủ nhiệm
vừa bước vào lớp, đã chú ý đến chỗ ngồi của Tịnh Hiếu, Cảnh Thần và Thất Quỳ.
Cô do dự một lúc, rồi bước ống bên cạnh 3 người họ.
"Tịnh Hiếu,
em có muốn ngồi cùng với Thất Quỳ không?" Cô Lâm e ngại. Hôm qua, khi Tịnh
Hiếu nói rằng muốn ngồi ở chỗ đó, cô Lâm cứ tưởng rằng Cảnh Thần sẽ kéo Thất Quỳ
ống ngồi cùng, thế nhưng không phải vậy. Bởi vì Thât Quỳ là một cô gái khác đặc
biệt, chẳng ai muốn ngồi cùng với con bé cả. Hay là...Tịnh Hiếu vẫn chưa biết
điều này? Đó cũng là lý do khiến cô Lâm phải do dự như vậy.
"Ơ...dạ"
Tịnh Hiếu ấp úng trả lời câu hỏi của cô Lâm.
"Vì...sức
khoẻ của Thất Quỳ không được tốt, em nhớ quan tâm nhiều đến bạn một chút."
Cô Lâm nhìn nó tỏ vẻ đồng ý, tạm thời cứ như vậy đã.
"Da., em biết
rồi. Thưa cô."
Cô Lâm nhắc nhở mấy
học sinh đang làm ồn, rồi từ từ bước lên bịc giảng.
"Nhìn cô ấy
lo lắng như vậy thật là buồn cười. Chừng nào Tiểu Lâm biết được bạn là em của
Tiếu Từ, cô ấy sẽ hiểu ngay thôi mà." Cảnh Thần tự lưng vào ghế, hai tay
khoanh trước ngực nói vơi Tịnh Hiếu.
Dám gọi cô chủ
nhiệm là Tiểu Lâm? Hay thật! Tịnh Hiếu không thèm trả lời Cảnh Thần, nó chăm
chú nhìn vào sách.
Vậy là buổi học mệt
mỏi cũng đã trôi qua như nó mong đợi, nó toan xách cặp ra về, nhưng chọt nhớ ra
phải nán lại lớp học để sinh hoạt với câu lạc bộ của Ân Từ, lập tức ngồi lại và
phê bình cái trí nhớ tồi tệ của mình.
"Tịnh Hiếu vẫn
chưa về à?" Cảnh Thần không cản nó, nhưng hắn qu