The Soda Pop
Hoàng Tử Và Em

Hoàng Tử Và Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322674

Bình chọn: 10.00/10/267 lượt.

ị cần, em có thể nghĩ chị thật yếu đuối nhưng...”

“Chị là người mạnh mẽ nhất trong số chúng ta.”

“Chị khóc bởi vì chị không cảm thấy đau lòng đến mức phát khóc, bởi vì không cảm thấy đau buồn nhiều như chị nên thế. Chị khóc cho cái tình yêu ốm yếu của chị, bởi vì chị không cảm thấy mất mát đến mức kiệt quệ. Chị khóc vì chị thương anh ấy, thương những tháng ngày qua, bởi vì chị đã chọn ngôi nhà của mình và không hề hối tiếc khi bỏ rơi anh ấy...”

“Quang đã ích kỷ với chị!”

“Em không biết đâu” Calli cười, thật nhẹ nhõm khi lại được thấy đôi lúm đồng tiền chúm chím trên má chị. “nhưng chị còn ích kỷ với anh ấy nhiều hơn!”

“Chúng em yêu chị, chị Calli. Tất cả chúng em.”

“Chị cũng yêu các em.” Nhiều hơn cả yêu người đàn ông của chị.

“Chị mau đi ngủ đi. Hay em pha cho chị một cốc cacao-nóng-thật-nóng nhé?”

Một cốc cacao-nóng-thật-nóng trứ danh do các chị em trong căn nhà số 7 đường C đặt tên!

Calli chỉ cười không đáp.

“Ơtec, hãy hát cho chị một bài nhé!” Ngón tay Calli lại dạo trên những phím đàn sứ, có sức sống hơn, dạo một giai điệu xưa cũ. Bài hát yêu thích của mẹ họ.

Ơtec là người có chất giọng hay nhất trong mấy chị em. Mẹ họ khi còn sống đã đảm bảo cho tất cả các cô con gái của mình đều được học chơi vài loại nhạc cụ, ngay cả lúc xã hội kinh tế đang khó khăn...

Ơtec nghẹn lại một lúc, không thể cất tiếng hát. Đến khi Calli dạo lại đoạn intro thêm đôi lần nữa, cuối cùng, Ơtec cất tiếng hát. Giọng hát ngọt ngào của thiếu nữ vang lên trong đêm khuya.

Bài hát về tình yêu trong sáng của con người, về hạnh phúc, về xứ sở đẹp tươi...

Ơtec hát, và hát, và nhớ đến nụ cười của người cô yêu, nhớ đến nụ hôn đầu của họ... Ơtec hát tặng người con gái đang khóc vì cõi lòng tan nát, chị gái của cô.

Có một điều Lân tin rằng anh không yêu Nguyễn Dương Hồng Bì. Phải, anh đã ở bên Lan năm năm, người con gái thích hợp cho tình yêu của anh về mọi mặt. Anh gắn bó với cô ấy suốt năm năm và cố tin rằng mình đã yêu cô, nhưng anh không thể.

Yến Lan là người rất tốt. Nếu anh có thể yêu một ai, anh đã yêu cô ấy từ lâu rồi. Ấy thế mà cuối cùng anh vẫn cảm thấy mình không hề có tình cảm với cô ấy nhiều hơn một cô em gái. Khi cô bỏ anh, điều làm Phạm Quốc Lân không vui chính là vì anh không đau lòng, không lồng lộn vì ghen như người ta vẫn nghĩ.

Anh thừa nhận mình không hiểu nổi bản thân. Nhưng yêu một ai đến có thể hy sinh tính mạng vì người đó, yêu một ai đến muốn băm thây xẻ thịt một người nào vì người đó, yêu đến tôn thờ cả mảnh đất người đó đặt chân đến... những cảm xúc điên rồ đó, Lân không nghĩ mình có đủ ngốc nghếch để trở nên như vậy. Tình yêu, anh e rằng, chỉ dành cho những người yếu đuối.

Bởi vậy, anh từ chối xem xét kỹ hơn tình cảm của mình với bạn gái, trì hoãn vô thời hạn việc phân tích cảm xúc của mình. Hồng Bì cũng là một cô gái tốt, anh có thể sẽ cần cô ấy cho đời mình, vậy hãy tin là cảm xúc của anh dành cho cô ấy khá hơn với Lan một chút!

Nhưng nếu Lân không yêu Hồng Bì như một cô gái, có đánh chết anh không thể ngờ rằng bạn thân nhất của mình lại đem lòng yêu say đắm cô.

Tín và Bì Bì được xếp trực chung một ca. Để trêu tức bạn mình, Tín đã không chịu đổi ca với Lân để hai người trực với nhau. “Mình phải bảo vệ mẹ Tereda khỏi Lucifer là cậu!” Tín cười mà nói vậy.

Thực ra trực với Tiểu-Bì-Bì không chán như Tín đã tưởng. Một khi đã thân với cô, Bì Bì trở nên dễ gần hơn, bớt ít nói. Tín phát hiện cô gái thông minh này ăn nói rất sắc bén, có thể điểm trúng trọng tâm vấn đề. Anh thường nói với cô đủ chuyện vào lúc rảnh, thỉnh thoảng là nói xấu anh bạn của mình. Bì Bì chỉ cười, không biết là tin hay không. Cô nói chuyện rất hồn nhiên, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp. Tín đâm ra thấy giờ trực bỗng sinh động hơn hẳn. Trước đây anh chỉ mong sớm kết thúc để về đánh bạn với cái giường êm hoặc cái máy laptop. Bây giờ anh không hề phiền khi Lân giao nhiệm vụ Tín chở công-chúa về tận nhà sau ca trực.

Phải, anh nghĩ, Bì Bì là một cô gái thực dễ thương.

Và anh sẽ mãi nghĩ thế mà không nhận ra tình cảm của mình cho đến một ngày...

Đêm hôm đó đã khuya, có một ca cấp cứu. Một vụ tai nạn giao thông, đua xe, vết thương không nặng, nhưng phải khâu khá nhiều mũi. Bác sĩ trực đi vắng, Tín rửa và sát trùng, chuẩn bị khâu vết thương.

15cm và mép khá sạch, giống như trượt qua đầu phanh. Catgut 2/0 và mười mũi rời. Tín nhẩm tính. Anh lướt một lượt qua khay đựng dụng cụ. Kim, chỉ, băng gạc và thuốc sát trùng. Ok. Lidocain, Adrenalin. Ok. Giờ thì chẳng gì làm khó được anh.

Tuy nhiên, khi mắt Tín chuyển lên cái giường có mái đầu nhuộm sáu màu đang ngọ nguậy, anh tặc lưỡi. Vẫn còn một thứ!

Và cái thứ đó giới nam, rõ chưa đến tuổi thành niên, trông có vẻ oai hùng nhưng lại rất nhát gan. Cậu ta tóm được tay Bì Bì, cứ thế giữ rịt lấy trong lúc cô hỏi đến câu: “Em có dị ứng với Lidocain không?...” Tín cầu trời rằng nó chẳng dị ứng với cái gì sất.

Và rõ ràng thằng bé không biết mình có dị ứng gì hay không nữa.

“Chị ơi, em không muốn khâu đâu, em sợ đau lắm, em sợ kim...”

Tay cậu ta đeo đầy nhẫn, nắm lấy tay Bì Bì chà vào rất đau