
gì, giờ
nghĩ lại, thấy dường như mọi thứ không hợp với logic cho lắm. Nhưng giờ Hứa
Minh Chương đã về, hai người cũng gặp nhau rồi, vậy thì nói rõ trắng đen ra có
phải tốt hơn không, cần gì phải dùng cái cớ kết hôn rồi để lấp liếm cho xong
chuyện. Tính cách của Hứa Minh Chương ra sao chẳng lẽ cô còn chưa rõ? Cô càng
như vậy, cậu ta càng không thể từ bỏ. Đừng nói với tôi người đàn ông đưa cô đến
bệnh viện hôm ấy chính là chồng cô nhé? Chuyện này hoang đường đỉnh điểm đấy.
Hơn nữa tôi không thể không cảnh cáo cô, cho dù hai người quen nhau thế nào,
hãy tránh xa người ấy ra một chút, anh ta không phải loại tử tế đâu!”
- Không phải loại tử tế?
Đây là lần đầu tiên Thời Tiêu nghe được lời đánh giá
như thế này về Diệp Trì từ miệng người khác.
Lục Nghiêm dựa lưng ra sau, ánh mắt thoáng vẻ châm
chọc: “Có thể tôi đang ôm rơm nặng bụng rồi!”
Thời Tiêu không muốn bàn luận nhiều về Diệp Trì. Nói
chuyện với Lục Nghiêm về Diệp Trì, cô cứ cảm thấy anh ta có vẻ gì đó khác
thường. Thời Tiêu ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn vào mặt anh ta mà nói: “ Lục
Nghiêm, em thật sự đã kết hôn rồi!”
Lục Nghiêm ngây ra một hồi. Trước khi đến tìm Thời
Tiêu, Lục Nghiêm dám chắc cô chỉ dùng lí do đã kết hôn để lừa phỉnh Hứa Minh
Chương mà thôi, hơn nữa anh cũng đã dò hỏi hết đám đồng nghiệp, lãnh đạo của Thời
Tiêu, bọn họ đều quả quyết cô chưa lấy chồng.
Lục Nghiêm nghĩ rằng, nếu cả hai còn chưa kết hôn, như
vậy là vẫn còn cơ hội, dù gì thì cũng đã từng yêu nhau đến chết đi sống lại.
- Thời Tiêu, đây không phải trò đùa đâu!
Thời Tiêu cười như mếu: “ Thực ra những chuyện này
không hề quan trọng, thử hỏi những gia đình như gia đình các anh có thể chấp
nhận một đứa con dâu xuất thân tầm thường như em không? Lục Nghiêm, đừng tự lừa
gạt bản thân nữa. Em có kết hôn hay không, không phải là vấn đề, điểm này đáng
ra anh phải hiểu rõ hơn em chứ?”
Lục Nghiêm bỗng ngây người ngạc nhiên, cô nhóc ngốc
nghếch của ngày nào giờ đã trở nên vô cùng sắc sảo. Theo như những gì Lục
Nghiêm biết về bố mẹ Hứa Minh Chương, chuyện này quả thật không dễ dàng. Nhưng
Lục Nghiêm luôn tin người có niềm tin nhất định sẽ thành công, chỉ cần hai
người kiên trì, cuối cùng cũng sẽ có ngày thành công, dù gì trên đời này làm gì
có bố mẹ nào thắng nổi con cái mình?
Mắt Lục Nghiêm đột nhiên sáng lên, anh thử thăm dò
Thời Tiêu: “ Hay là bốn năm trước mẹ Hứa Minh Chương từng đến tìm cô?”
Thời Tiêu cúi đầu, nhớ lại một buổi chiều hoàng hôn
bốn năm trước, đúng vào thời gian nghỉ hè, cô đi làm thêm, vừa về đến chân cầu
thang khu chung cư thì nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng đỗ ở bên đường.
Gia đình cô sống ở chung cư của xưởng gang thép, trong một căn hộ kiểu cũ, lúc
ấy vẫn chưa được cải tạo hay di dời, những người sống ở đây phần lớn đều là
những công nhân của xưởng gang thép. Vì vậy sự xuất hiện của chiếc xe hơi này
thật sự rất bắt mắt.
Thời Tiêu không nén được liếc mắt vài lần. Cửa kính xe
từ từ hạ xuống, cô nhìn thấy ngồi trên ghế sau xe là một phụ nữ rất xinh đẹp và
sang trọng, nhưng ánh mắt có vẻ khinh khỉnh, bà ta nhìn cô từ đầu đến chân
khiến Thời Tiêu có cảm giác cô vô cùng hèn mọn và nhỏ bé.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên Thời Tiêu đã biết mẹ Hứa
Minh Chương không hề thích mình, thậm chí có thể nói là ghét. Giờ nhớ lại ánh
mắt ấy, cô vẫn còn thấy rùng mình.
Thời Tiêu thất thần hồi lâu, nghĩ một lát rồi quyết
định không nói. Dù gì chuyện xảy ra đã lâu rồi, giờ có nói đến cũng chẳng còn ý
nghĩa gì nữa. Lục Nghiêm không hỏi tiếp, thực ra trong khoảnh khắc thất thần
của cô ban nãy, anh đã hiểu ra,chắc chắn mẹ Hứa Minh Chương đã đến tìm cô.
Không cần nghĩ cũng biết những lời mẹ Hứa Minh Chương đã nói sẽ khó nghe như
thế nào. Trong mắt bố mẹ của họ, tình yêu thật ra chỉ là một thứ hết sức nực
cười, không hề có một chút giá trị so với chuyện lợi ích hay môn đăng hộ đối,
hoàn toàn không đáng để nhắc đến.
Điện thoại của Thời Tiêu đột nhiên đổ chuông, cô lấy
điện thoại trong túi ra,
- A lô, đang ở bên ngoài tòa nhà trung tâm thành phố,
gần cơ quan của Quyên Tử, lát nữa sẽ đi ăn cơm với cô ấy. Ừ! Ok! – nghe giọng
Thời Tiêu có vẻ trầm trầm, Diệp Trì biết cô đã hết dỗi rồi. Thấy cô bảo đang ở
gần tòa soạn của Quyên Tử nên anh nghĩ cô đang ngồi với Quyên Tử, thế nên không
hỏi thêm, chỉ dặn cô đừng ăn mấy thứ linh tinh, rồi bảo cô đến cửa hàng lẩu tự
chọn ở gần đó mà ăn, mùi vị cũng được mà cô cũng thích. Nghe thấy Thời Tiêu
đồng ý, Diệp Trì mới cúp máy.
Hồ Quân ngồi đối diện liền rút một cây gậy đánh golf
ra, nói đùa: “ Diệp Trì, tôi nói thật cậu đừng thấy khó nghe, cậu quản lý Thời
Tiêu nhà cậu hơi bị nghiêm ngặt quá đấy, sắp bằng bố cô ấy đến nơi rồi! Cẩn
thận kẻo có áp bực sẽ có phản kháng đấy! Hồi đó Đảng của chúng ta cũng giành
được chính quyền là nhờ thế đấy!”
- Im ngay!
Diệp Trì cầm trái bóng ném về phía Hồ Quân: “ Cậu rảnh
rang thế thì mau xử lý tình hình giao thông của thành phố ta đi, tắc đường đến
phát điên lên!”
Hồ Quân đẩy cây gậy đánh bóng ra, lạnh nhạt nói: “ Tắc
đường cho đáng đời! Đi mẹ hết xe đạp