
Hứa Minh Chương đều không ở kí túc xá
trong trường mà thuê một căn hộ hai phỏng ngủ cách trường không xa. Hứa Minh
Chương thích những những thứ truyền thống, Lục Nghiêm thì ngược lại. Cuối cùng,
một người ưa truyền thống như Hứa Minh Chương sau khi tốt nghiệp lại ra nước
ngoài du học, còn Lục Nghiêm thì ở lại trong nước, hơn nữa còn trở thành một
kiểm sát viên.
Kể ra thì đó cũng chẳng phải là chuyện bất ngờ gì, bố
của Hứa Minh Chương là người trong ngành công an, còn bố của Lục Nghiêm hình
như cũng là lãnh đạo viện kiểm sát ở đâu đó, nếu không hai người đã chẳng thể
lớn lên bên nhau. Nghe nói mẹ của Lục Nghiêm là một phiên dịch viên, có lẽ cái
cốt cách tư sản trong anh chính là bắt nguồn từ mẹ.
Thời Tiêu thu ánh mắt lại, ngẩng đầu thở dài: “ Rất
giống phong cách của anh!”
- Cái gì?
Lục Nghiêm nhướng mày hỏi.
- Cảm giác nơi này rất hợp với anh!
Lục Nghiêm không nhịn được cười. Hứa Minh Chương lúc
ấy thường nói, Thời Tiêu của tôi là một cô nhóc ngốc nghếch, tôi phải mua đồ ăn
sáng mang đến cho cô ấy, tôi phải ngồi giám sát cô ấy ăn sáng, tôi phải chở cô
ấy đến thư viện, tôi phải giúp cô ấy đoán đề thi...
Lục Nghiêm không tài nào nhớ nổi, kể từ khi quen biết
Thời Tiêu, Hứa Minh Chương có tất cả bao nhiêu cái “phải” làm nữa, hơn nữa gần
như mỗi cái “phải” đều có liên quan đến Thời Tiêu. Kể từ khi Thời Tiêu trở
thành bạn gái của Hứa Minh Chương, Lục Nghiêm đã trở thành một con “kì đà”,
trên con đường mà hai người hay đi bỗng xuất hiện một con nhóc. Cho dù là đi
đâu, Hứa Minh Chương cũng dẫn theo cô đi cùng.
Lục Nghiêm từng mắng Hứa Minh Chương là trọng sắc
khinh bạn, nhưng đến tận hôm nay, Lục Nghiêm mới hiểu, có lẽ đó không phải là
trọng sắc khinh bạn , mà là yêu quá sâu sắc, Hứa Minh Chương đã thật lòng yêu
và yêu quá sâu sắc.
Hai người học cùng nhau từ hồi mẫu giáo lên tận đại
học, dựa vào vẻ ngoài điển trai, tài năng cùng với điều kiện gia đình vượt
trội, xung quanh hai người có không ít các cô gái để mắt đến. Thậm chí hồi còn
học cấp ba, Hứa Minh Chương từng có một mối tình đầu khá mông lung, nhưng so
với mối tình với Thời Tiêu thì chẳng là gì.
Quen với Thời Tiêu hoàn toàn là một chuyện ngẫu nhiên.
Nhưng cái gọi là tình yêu lại chẳng có quy luật gì cả. Ngay từ cái lần ấy, Hứa
Minh Chương đã bị chìm đắm vào chuyện tình cảm này, thậm chí chẳng còn sức lực
mà vùng vẫy. Và trong i Thời Tiêu vẫn còn lơ mơ chưa hiểu hết vấn đề thì cô đã
trở thành bạn gái danh chính ngôn thuận của Hứa Minh Chương, khiến cho cả
trường phải bàn tán xôn xao.
Lúc ấy Thời Tiêu đang học kỳ thứ hai của năm nhất đại
học. Trong học viện, cô không phải là một người đẹp được xếp đầu bảng, nhưng cô
nhóc này cũng khá thú vị, tất cả những cậu sinh viên cưa cẩm Thời Tiêu cuối
cùng đều bị “gãy cưa” và bị thu nạp làm anh em, bằng hữu của cô nàng.
Minh Chương thì tấn công trực tiếp luôn, ngay buổi tối
hôm quen nhau, anh đã thẳng thừng “chiếm đoạt” nụ hôn đầu của cô nhóc. Sau đó
Minh Chương còn chia sẻ với Lục Nghiêm về cảm giác lúc ấy. Anh không giấu nổi
sự phấn khích trong lòng, nói: “Lục Nghiêm, tôi không nói ngoa đâu, lúc ấy tôi
có cảm giác tim mình như muốn bay ra ngoài, bay lên không trung rồi rơi bịch
xuống đất. Lúc ấy tôi biết cả đời chỉ có thể là cô ấy thôi!”
Lục Nghiêm lúc ấy biết bạn thân của mình đã bị lún sâu
vào chuyện tình cảm này thật sự, không còn cách gì có thể cứu vãn được. Lúc đó
anh đã nghĩ, chuyện của họ có thể lâu bền mãi mãi, nhưng đời chẳng ai biết được
chữ “ngờ”, sau một thời gian yên ấm, Thời Tiêu đột nhiên thay lòng đổi dạ, còn
Hứa Minh Chương thì lên đường đi xa.
Lục Nghiêm lúc ấy nổi cơn thịnh nộ, túm lấy cổ áo của
Hứa Minh Chương đã say mèm mà gào lên: “Mẹ kiếp, chẳng phải cậu bảo cả đời này
chỉ có thể là cô ta sao? Nếu đã như thế sao không đi mà cướp lại, nếu là đàn
ông thì mau đi cướp lại đi!”
Hứa Minh Chương lúc ấy chẳng còn chút ý chí, chỉ biết
lẩm bẩm một câu: “ Cô ấy không yêu tôi nữa, cô ấy không yêu tôi, tôi cướp lại
cũng có ý nghĩa gì?”, giọng nói vô cùng não nề, đau như cắt ruột gan... Đến tận
bây giờ, Lục Nghiêm vẫn còn nhớ như in từng cảnh tượng trong quá khứ. Lúc ấy
trong cơn tức giận, anh đã chạy một mạch đến kí túc của Thời Tiêu, đạp cửa xông
vào, lôi Thời Tiêu ra ngoài, hỏi thẳng chuyện có phải cô thay lòng đổi dạ
không. Lúc ấy Thời Tiêu đã lạnh lùng nói là đúng. Lục Nghiêm đã vung tay cho cô
một bạt tay trời giáng.
Lục Nghiêm còn nhớ lúc ấy mình đã ra tay rất mạnh, đến
nỗi mà tát Thời Tiêu xong, tay anh cũng như tê dại.
Lục Nghiêm trong vô thức siết chặt bàn tay phải, lạnh
lùng đưa mắt nhìn cô. Cô nhóc ngày nào đã lớn thật rồi,so với vẻ non nớt lúc
ấy, dường như Thời Tiêu bây giờ đã chững chạc và quyến rũ hơn nhiều. Lục Nghiêm
duỗi tay ra, bê cốc cà phê lên nhấp một ngụm: “Bánh xốp ở đây rất ngon, cô thử
đi!”
Thời Tiêu lắc đầu: “ Em nghĩ chắc anh không phải vì
muốn để em ăn bánh xốp nên mời em đến đây!”
Lục Nghiêm thu lại nụ cười trên môi, ánh mắt dò xét
nhìn Thời Tiêu: “ Tôi không biết rốt cuộc bốn năm qua đã xảy ra chuyện