Old school Easter eggs.
Hôn Nhân Đã Qua

Hôn Nhân Đã Qua

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324255

Bình chọn: 7.00/10/425 lượt.

là một cái giường, thế mà ở giữa còn bị cô

ngăn đôi, khoảng cách đủ đến cả tấc, chẳng ai chạm vào ai cả.

Diệp Trì lúc ấy dở khóc dở cười, nhưng Diệp Trì là ai

chứ? Mặc dù trong lòng muốn dỗ dành cô, muốn thuận theo cô nhưng dù gì cũng có

giới hạn. Vợ chồng ngủ chung trên một cái giường mà nằm cách xa nhau như vậy

đâu có được?

Hơn nữa Diệp Trì lại có thói quen ôm Thời Tiêu đi ngủ,

cảm giác mềm mại và dễ chịu khó nói thành lời. Đợt mới kết hôn hai người vì

chuyện này mà cãi cọ không ít, Thời Tiêu thường có thói quen ôm gối đi ngủ,

nhưng Diệp Trì cứ một mực đòi ôm cô, kiểu ôm gọn lỏn trong lòng, một tay đặt

dưới cổ Thời Tiêu, một tay ôm vào eo cô, kẹp chặt hai chân cô trong chân mình,

ôm chặt như nhện ôm trứng.

Thời Tiêu gần như chẳng thể động đậy, đương nhiên cô

thấy rất khó chịu, nhiều lần phản kháng mà không được. Cuối cùng Diệp Trì liền

nhét cái gối vào lòng cô, còn mình thì vẫn ôm vợ chặt cứng như thế. Vậy là Thời

Tiêu có phản kháng cũng chẳng ăn thua.

Cứ như vậy một thời gian dài, cuối cùng Thời Tiêu cũng

bắt đầu quen, nhất là trong khoảng thời gian vào giữa thu, trời chuyển lạnh,

ngủ trong vòng tay của Diệp Trì lại vô cùng ấm áp và an toàn.

Diệp Trì có thể tạm thời không động đến cô, bởi vì cô

vẫn phản kháng và vì cô vẫn hận ở trong lòng, bởi thế mà cô làm mình làm mẩy.

Diệp Trì có thể tạm thời thuận theo cô, nhưng muốn phân chia cái giường ngủ á,

đừng hòng! Diệp Trì chẳng nói nửa lời, vươn tay ra ôm chặt lấy Thời Tiêu.

Thời Tiêu vẫn vùng vẫy như một con trâu điên. Được

thôi, Diệp Trì đã có cách trị cô. Anh cúi đầu, đè chặt môi mình vào môi cô,

trước khi cô kịp phản ứng lại thì đầu lưỡi anh đã đi vào trong. Thời Tiêu có

bực mình thế nào cũng không nhẫn tâm cắn, cô thật sự không dám, đành phải để

Diệp Trì muốn làm gì thì làm. Diệp Trì hài lòng thả cô ra, còn thì thầm vào tai

cô đe dọa: “Em mà còn động đậy nữa là anh không kiềm chế được đâu đấy!”

Tay Diệp Trì trượt xuống dưới, ôm lấy eo cô kéo lại

gần mình. Thời Tiêu nằm yên không dám động đậy. Diệp Trì khẽ cười đắc chí, mở

miệng chọc tức: “Em vùng vẫy đi nhóc con, chẳng phải em muốn làm mình làm mẩy

với anh sao, sao không vùng vẫy nữa đi!”

Thời Tiêu ức chế nhưng vẫn không dám động đậy, bởi cô

biết rõ Diệp Trì, anh ta mà kiềm chế được bản thân không động đến cô thì đã là

thánh nhân rồi, mình mà còn chọc giận anh ta nữa thì hậu quả thật khó lường. Vì

vậy mới nói con người anh ta cực kì nham hiểm.

Diệp Trì nhìn cô chằm chằm hồi lâu, sắc mặt thay đổi

liên tục, rồi đột nhiên lao vào cô như một con báo vồ mồi, đè chặt Thời Tiêu

xuống dưới, hôn lên môi cô lần nữa, tay cũng lần xuống dưới, luồn vào trong áo,

nhẹ nhàng vuốt ve làn da ở eo Thời Tiêu, rồi tiếp tục trượt xuống, trượt xuống

nữa...

Thời Tiêu tức điên lên, phát hiện ra ý đồ của anh ta

liền bắt đầu phản ứng dữ dội, hai chân kẹp chặt lại, nhất quyết không để Diệp

Trì đi vào “ranh giới”. Thế nhưng Diệp Trì lại thuộc lòng tất cả những điểm

nhạy cảm trên người cô. Nếu Diệp Trì mà đã muốn trị cô, Thời Tiêu chưa bao giờ

là đối thủ của anh, chẳng mấy chốc cô đã đầu hàng để anh đạt được mục đích.

Những ngón tay thon dài lần vào trong, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi trượt xuống

cái cổ trắng ngần, cảm giác nhồn nhột như kiến bò rất khó diễn tả.

Thời Tiêu không kiểm soát được những phản ứng của cơ

thể, miệng rên lên khe khẽ, Diệp Trì hôn men theo cổ xuống bên dưới cơ thể cô..

Sau khi bị kích thích, toàn thân Thời Tiêu như nổi gai

ốc, mặt đỏ bừng lên nhưng đôi mắt vẫn khép chặt. Diệp Trì gian ác bắt đầu tách

hai chân cô ra, ghé vào tai cô thì thầm: “Có dễ chịu không? Chồng em đã hầu hạ

em như thế rồi... Vợ à, em tha thứ cho anh một lần có được không?”



Hồ Quân vừa mói đến cửa phòng họp, cách cả cánh cửa gỗ

dày mà vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng quát mắng của Diệp Trì: “Ý của tôi? Thế

còn cần đám vô dụng các anh làm gì?”

Hồ Quân lắc đầu, giơ xấp tài liệu trong tay lên, trong

lòng thầm cân nhắc có nên để một vài ngày nữa mới đưa cho Diệp Trì hay không,

nếu không sợ rằng lại đổ thêm dầu vào lửa.

Nói thực lòng, Hồ Quân không ngờ Thời Tiêu tẩm ngẩm

tầm ngầm như vậy mà thời học đại học lại thú vị như thế. Cả hai nhân vật tiếng

tăm của trường đại học A đều có quan hệ thân thiết với cô. Hứa Minh Chương là

kẻ xúi quẩy, coi như là không gặp thời gặp thế, nhưng Hồ Quân cũng biết, cách

làm của bố mẹ Hứa Minh Chương là chuyện bình thường trong thế giới của bọ

n họ. Người trong thế giới của họ nghĩ phức tạp hơn

nhiều so với những người thường giống hệt như các gia tộc lớn ngày xưa thường

dùng hình thức “liên hôn” đế củng cố địa vị và quyền lực của mình, từ đó có vinh

cùng hưởng, có họa cùng chịu. Chỉ có như vậy, khi có “giông tố” mới có thể

tránh thật nhanh. Bởi vì cái suy nghĩ này nên chuyện liên hôn trong thế giới

của họ chính là thủ đoạn trực tiếp và có hiệu quả nhất. Thời Tiêu có thể thuận

lợi bước chân vào nhà họ Diệp hoàn toàn là nhờ vào quá khứ “hào hùng” của Diệp

Trì. Cả hai “bô lão” nhà họ Diệp đều mất hết niềm tin vào chuyện hôn nhân của

Diệp Trì,