
i, mãi vẫn luôn hiếu kỳ như thế”.
“Thế có thành côngkhông?” - Cố Tiểu Ảnh không bị lạc hướng, vẫn bám lấy Trần Diệp mà hỏi.
“Không biết, sau đóanh ta bbọn anh cũng mất liên lạc với anh
ta” - Trần Diệp lắc lắc đầu, “Ban đầuanh cũng chỉ nghĩ đây là một kiểu
thần kinh không bình thường, nhưng sau thấynhiều, mới phát hiện ra, làm
đàn ông quả thật là quá mệt, bởi vậy tuổi thọtrung bình của đàn ông luôn thấp hơn phụ nữ. Vì thế bây giờ anh thực sự hiểu, tạisao một người đàn
ông lại muốn được làm phụ nữ, vì như thế áp lực sẽ ít đi!”
“Áp lực ít đi?” - CốTiểu Ảnh cười nhạt, “Đúng là đứng nói
chuyện thì không đau lưng, anh cứ thử đẻcon đi, hay là mỗi tháng bị kinh nguyệt một lần, mà phải đau bụng kinh nữa cơ,cho anh đau chết đi thì
thôi!”
“Chà chà”, Trần
Diệpgiật mình, quay người trợn mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh, “Con gái lấy chồng
rồi cókhác, ăn nói bạo dạn quá”.
“Em chỉ nói sự thậtthôi”, Cố Tiểu Ảnh vỗ vỗ tay, “Cũng nên thực tế một chút chứ!”
“Cũng có thể”, TrầnDiệp vừa đi vừa gật đầu “Nhưng em biết
không, trong tư tưởng truyền thống củangười Trung Quốc, một người phụ nữ thành công trong sự nghiệp, sẽ được baonhiêu lời tán thưởng, còn nếu sự nghiệp không thành công, thì cũng có biết baonhiêu đường lui, tệ nhất
là cũng chỉ quay về làm nội trợ trong nhà. Nhưng vớingười đàn ông, khi
đã lên đường, là chỉ có thể thành công, không thể thất bại.Nói cách
khác, một bà dùng toàn bộ thời gian làm nội trợ thì được coi là
“hiềnhậu”, còn một người đàn ông dùng toàn bộ thời gian làm nội trợ thì
đúng là đồ“bỏ đi”.
Cố Tiểu Ảnh chớp chớpmắt, một lúc mới nói: “Cũng đúng!”
“Vì thế mới nói làmđàn ông quả là không dễ!” - Trần Diệp đi
hết mấy bậc thang cuối cùng, quay ngườinhìn Cố Tiểu Ảnh từ trên xuống
dưới, “Họ không chỉ phải gánh trách nhiệm xã hộinặng nề, mà còn phải là
cột trụ tinh thần cho gia đình. Họ thường hay bị chêtrách, dằn vặt, ấm
ức, nhưng lại không thể khóc. Ở bên ngoài, họ thực sự đã phảichịu áp lực nên còn lại chút bực bội thì cũng chỉ còn có thể thể hiện ra ở
nhàthôi”.
Nói xong, anh
hít mộthơi, rồi không đợi Cố Tiểu Ảnh mở miệng, giơ tay nhấc cô lên bậc
thang bên cạnhmình. Gió trên đỉnh núi thổi tới, Cố Tiểu Ảnh hít từng hơi thật dài, trách cứ:“Anh leo núi thì cứ leo núi, làm gì mà phải nói
nhiều thế. Gần đây em phát hiệnra, không hiểu sao mọi người cứ thích
giảng đạo lý sống cho em thế nhỉ?”
Trần Diệp không nhịnnổi cười, hai tay chống nạnh hít thở sâu,
rồi thì thầm câu gì đó, nhưng rất nhỏ,nên chớp mắt đã bị gió thổi bay.
Nhưng Cố Tiểu Ảnhtrong khoảng thời gian ngắn ngủi đó vẫn nghe thấy câu nói, cô hơi sững sờ, quayđầu nhìn khuôn mặt nghiêng của Trần
Diệp, dưới ánh trăng trông vẫn rất đẹptrai, nhưng không nhìn rõ tình cảm trong ánh mắt.
Anh đã nói là: “Cố TiểuẢnh, cuộc đời chính là phải nhẫn nại”.
Lúc anh nói thế, giórất to, dường như còn loáng thoáng có
tiếng đàn của học viện nghệ thuật dướichân núi vọng lên. Mơ hồ, Cố Tiểu
Ảnh dường như nghe thấy bản “Bốn mùa”, dườngnhư bao nhiêu năm nay, những nốt nhạc đó, chỉ như ẩn náu nơi đâu, nhưng khôngbao giờ mất hẳn.
Dường như, vẫn trongcăn phòng chơi đàn sáng sủa, vang lên
khúc nhạc cô yêu thích nhất: “Mùa đông”.Cô nhắm mắt lại, quay người dưới ánh mặt trời, thầm thì: “Trần Diệp, đây là đoạnem thích nhất, anh nghe
đi, có giống như bộ phim hoạt hình hồi nhỏ mình từngxem, trên cánh đồng
tuyết mênh mông, có những đứa trẻ tuyết thích thú trượt tuyết,tạo nên
những vết trượt rất dài...”
Đó là những năm thángđẹp đẽ nhất của họ.
Gió thổi tới, Cố TiểuẢnh tỉnh lại khỏi hồi ức, có chút gì đấy tiếc nuối, có chút gì đấy bùi ngùi.
Cuối cùng, cả hai vẫnbỏ lỡ.
Xa nhau vào lúc yêunhau nhất, rồi gặp lại vào lúc không còn
yêu nhau. Cô chưa bao giờ cho rằng haingười có thể làm bạn, nhưng cũng
buộc phải thừa nhận, những lời anh nói hômnay, chân thành hơn cả trong
tưởng tượng của cô.
Tuy chỉ là hàm ý,nhưng cô đã hiểu.
(8)
Hai ngày sau, Trần Diệpra đi.
Trước khi anh đi, CốTiểu Ảnh gửi tin nhắn: Thượng lộ bình an.
Rồi không đợi anh trảlời, cô tắt máy đi vào lớp. Ngày hôm đó
cô có giờ, không có thời gian nói chuyệnnhiều. Thế nhưng, khi đứng trên
bục giảng, chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy ngayGiang Nhạc Dương ngồi ở
hàng ghế cuối cùng; mà thấy Giang Nhạc Dương thì sẽ nhớđến Quản Đồng,
việc này khiến Cố Tiểu Ảnh phát chán.
Giang Nhạc Dương rõràng là được sư huynh của anh ta nhờ cậy,
nên hầu như ngày nào Cố Tiểu Ảnh lênlớp cũng mưu đồ dùng phương pháp
quấy nhiễu thị giác để nhắc nhở cô nhớ đến sựtồn tại của một người nào
đấy. Nhưng Cố Tiểu Ảnh coi như không nhìn thấy gì, vẫngiảng bài như bình thường. Giang Nhạc Dương vừa ngồi nghe vừa nhắn tin cho QuảnĐồng, kể Cố Tiểu Ảnh đang nói gì, đang truyền đạt cho sinh viên tư tưởng gì.
QuảnĐồng ở phía bên kia, chẳng khác nào đang xem truyền hình trực tiếp.
Cuối cùng cũng đến 11rưỡi, Cố Tiểu Ảnh hết giờ lên lớp, Giang Nhạc Dương đứng chặn ở cửa. Cố Tiểu Ảnhhết chịu nổi, trợn mắt nhìn
Giang Nhạc Dương: “Thầy Giang, phiền thầy nhường đường,em còn có việc
gấp”.
Giang Nhạc Dương
tiếnthoái lưỡng nan, vừa