
anh
cũng có cơm canh nấu sẵn chờ đợi, mà chưa baogiờ tự nấu, nên không biết
từ chuẩn bị cho đến khi xào nấu, mỗi ngày mất khôngbiết bao nhiêu thời
gian vào chuyện nấu nướng... tuổi xuân và vẻ đẹp của một phụnữ, đã bị
dầu mỡ thiêu cháy hết cả rồi”.
Quản Đồng cảm phục ômCố Tiểu Ảnh từ phía sau, thơm vào tai cô, thấp giọng: “Bà xã, em không tầm thường,rất cừ khôi, vất vả nữa...”
Cố Tiểu Ảnh chẳngthèm để tâm đến cái giọng nịnh nọt không kết quả đó, chỉ bĩu môi, lạnh lùng ralệnh: “Anh bê bát ra bàn ăn đi”.
Khó chịu thật.
Kết quả là mùi vị bátmì vằn thắn này chẳng thể nào ngon được, gói gia vị thêm vào sau đó không hiểusao ăn kiểu gì cũng có mùi hạt
chống ẩm.
Sau bữa tối, Cố Tiểu Ảnhbật cái máy tính xa cách đã lâu ra, vừa vào MSN đã thấy Đoàn
Phỉ đang lên mạng,vội tường thuật lại ngay câu chuyện mỳ vằn thắn rồi
than thở: “Cái đồ đàn ông,ngoài lên giường ra, đúng là chẳng có một tác
dụng gì hết”.
Đoàn Phỉ
cười lớn:“Con ruồi nhép ăn giày ăn cả tất, biết lên giường đã là tác
dụng quan trọng nhất,chủ chốt nhất rồi!”
Cố Tiểu Ảnh cũng chẳngvừa: “Nhưng cứ dùng mãi một thứ chị
không chán sao? Bàn chải đánh răng cứ batháng còn phải thay một lần cơ
mà”.
“Không chán đâu!”
-Đoàn Phỉ đánh máy rất nhanh - “Cái này rất có tác dụng, với lại nếu
thay mới, lạilo không biết có bệnh tật gì không, kích cỡ phù hợp hay
không phù hợp...”
“Ặc...” - Cố Tiểu Ảnhđang uống nước, suýt chút nữa thì phun cả ngụm nước vào
bàn phím. Cô cười rũ rượimột hồi, mới trả lời ngắn gọn: “Cũng đúng!”
Đoàn Phỉ gửi tới mộthình mặt cười ngoác miệng, tâm đắc: “Con
ruồi nhép, có lúc chị nghĩ, đàn ôngđúng là một thứ đồ hay, rất có tác
dụng!”
Cố Tiểu Ảnh cười
ngặtnghẽo, rồi đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu, vươn thẳng người lên như vừanghĩ ra điều gì, nhanh chóng trả lời Đoàn Phỉ: “Sư tỷ, chị
nói xem hay em sẽ viếtmột bộ tiểu thuyết lấy tên là: “Hôn nhân giấy”
nhỉ? Cứ viết chuyện năm đầu tiênsau khi lấy nhau, một cô gái đã bị người con trai làm cho sống không ra sống,chết không ra chết như thế nào! Giờ thì em đã hiều, tại sao đầu tiên của hônnhân được gọi là “Hôn nhân
giấy”, giấy đấy đúng là giấy ráp! Không phải, mà phảilà giấy ăn nhãn
hiệu “giấy ráp kim cương”, người ngoài nhìn vào thì tưởng là mềmmại lắm, nhưng thực ra em đang bị người đàn ông ngu ngốc kia mài đến mức
khôngcòn bực nổi nữa đây!
“Ha ha ha!” - Đoàn Phỉcười lớn, trả lời, “Chị không thể nào không nói
là em thực sự cực kỳ anh minhthần vũ rồi đấy! Chúc em thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ!”
“Ặc” - Cố Tiểu Ảnhsuýt nữa thì nôn.
(9)
Một tháng còn lạitrôi qua rất nhanh. Thậm chí có thể nói,
trong một tháng ngắn ngủ đó, Cố Tiểu Ảnhchỉ hận không thể biến thành một miếng kẹo cao su, ngày nào cũng dính vào ngườiQuản Đồng. Cứ hết giờ lên lớp là cô không xuất hiện ở trường, mà các bữa tụ tậpcủa đồng nghiệp cô cũng từ chối hết lượt, cứ hết giờ là nhanh chóng về nhà làmvợ ngoan vợ
đảm.
Giang Nhạc Dương
nhìnlà chán hết cả người, không nén nổi cảm phục: “Cô Cố, cô không cần
phải biểu diễnthế chứ, làm gì có chuyện cô chẳng tính sổ món nợ cũ?
Chẳng phải cái đĩa đã vỡthì có gắn lại vẫn còn vết đó sao?”
Cố Tiểu Ảnh nhìnGiang Nhạc Dương bằng nửa con mắt: “Chỉ có
trẻ con mới ấu trĩ như thế. Cuộc đờicon người ngắn lắm, cần phải biết
nhanh chóng hưởng thụ, hiểu không hả? Quy tắctối quan trọng trong hôn
nhân là không được so đo quá, cần biết cách quên đúnglúc, luôn nhìn về
phía trước, hiểu không vậy?”
Giang Nhạc Dương có vẻkhông hiểu, Cố Tiểu Ảnh lắc lắc đầu, than thở: “Gỗ mục đúng là khó dùng!”
Nói xong lắc đầu đithẳng.
Giang Nhạc Dương tứctối hét to theo Cố Tiểu Ảnh: “Tôi lớn hơn cô năm tuổi đấy
Cố Tiểu Ảnh chẳngthèm quay đầu lại, thầy Giang đáng thương lại một lần nữa bị coi thường bởi cáituổi 31 của mình.
Thực ra trong lòng CốTiểu Ảnh cũng không phải không để bụng
một chút nào. Đây dù gì cũng là một cơnphong ba không to nhưng cũng
chẳng phải là nhỏ, thậm chí thỉnh thoảng tĩnh tâm,nghĩ lại ngày hôm đó,
ánh mắt tóe lửa của hai người nhìn nhau, cô cũng có cảmgiác ớn lạnh. Có
lúc cô cũng càng nghĩ càng bi quan, thấy chỉ một Ngụy Diễm Diễmmà đã có
thể làm cho cả gia đình đảo lộn, nếu sau này lại có một Vương Diễm
Diễm,Trương Diễm Diễm, không biết mình có phải treo cổ tự vẫn không.
Nhưng đúng như ông Cốđã nói, Cố Tiểu Ảnh nhanh cáu mà cũng
nhanh quên. Chỉ cần có đủ thời gian, cô sẽtự suy nghĩ lại, khi đó cô sẽ
biết thực ra mình cũng có chỗ không đúng, nếu ở vịtrí của Quản Đồng,
thấy cô em họ của mình từ xa xôi đến bị đưa vào trạm cảnhsát, mà người
giám hộ thì đã không liên hệ được, khó khăn lắm mới gọi được điệnthoại
thì không đợi mình nói hết câu đã tắt điện thoại, rồi cả đêm không
vềnhà... Trời đất ơi... Cố Tiểu Ảnh không nén nổi chặc chặc lưỡi: Có lẽ, nếu làmình, thì không đơn giản là một cái tất thế đâu, ít nhất là cũng
cạo đầu bôivôi.
Cứ suy
nghĩ như vậy,Cố Tiểu Ảnh bắt đầu thấy tự hổ thẹn - xem ra Trần Diệp nói
đúng, mình đúng làhơi có phần lấn át người khác; bà Cố nói cũng không
sai, mình đúng là hơi hunghăng quá... Vậy thì, Quản Đồn