
g có thể chịu
đựng mình lâu như vậy, đúng là một sựchịu đựng khiến người ta cảm động!
Ôi, nói đi cũng phải nói lại, nếu không cóQuản Đồng, cũng không biết có
người đàn ông nào có thể làm cho mình điên tiếtthế không! Nếu tính theo
năm tuổi, Quản Đồng tuổi hổ, mình tuổi khỉ, con hổkhông có uy, thì chỉ
là một con mèo ốm... ừm, không phải, là con mèo HELLOKITTY... vì thế có
lẽ mới có cái điển tích: “Trên núi không có hổ, con khỉ lênlàm vua”
chứ...
Rất hiển nhiên, tư tưởnghoán đổi vị trí của Cố Tiểu Ảnh cũng hơi thành công, thành công
đến nỗi cô đã bắtđầu phân tích gần như đúng cái đặc điểm mềm nắn rắn
buông của mình. Lại thêmchuyện Quản Đồng sắp phải đi xa nhận chức, Cố
Tiểu Ảnh bèn quyết định khôngthèm để bụng chuyện cũ, hưởng thụ cuộc
sống trong những ngày còn lại,tránh xa chuyện cãi cọ.
Vì thế, bên cạnh sự“rộng lượng khoan hồng” của bCố Tiểu Ảnh
và sự “ăn năn hối cải” của bạn Quản Đồng,hai người đã có những ngày rất
vui vẻ trong tháng trăng mật này. Trong quãng thờigian đó, trời xanh
chứng giám, họ tận dụng hết mức để gửi cho nhau những tin nhắnmùi mẫn,
rồi thường xuyên tay trong tay đi xem phim, đi shopping, đi chơi
côngviên, đi dạo...
Cứ như thế, một thángtrôi qua rất nhanh.
Trước lúc Quản Đồnglên đường, Cố Tiểu Ảnh hoàn toàn không có
thái độ quá u sầu, mà ngược lại cònthấy sắp bớt đi một “thư ký” vừa dài
dòng vừa rắc rối bên mình, sắp được trảinghiệm lại cảm giác “họp hội
chim câu” bất cứ lúc nào, khiến cô lại càng tò mòvà chờ đợi. Bởi thế,
mấy ngày đó, Cố Tiểu Ảnh rất chăm chỉ chạy ngược chạyxuôi, giúp Quản
Đồng thu xếp hành lý. Nhưng hành lý Quản Đồng mang đi cũng thựcsự không
nhiều. Ngoài một bộ quần áo thể thao, còn lại toàn là áo sơ mi một
màuhoặc sơ mi kẻ trên nền trắng, với mấy cái quần tây màu tối.
Nhìn kiểu quần áo làcó thể thấy ngay, Quản Đồng đích thực là một người chẳng có chút gu thẩm mỹ gìhết.
Sau ngày mùng mộttháng năm, chủ tịch huyện Quản chính thức lên đường nhận chức.
Những ngày anh mớiđi, Cố Tiểu Ảnh rất phấn chấn: thử nghĩ
xem, không cần về làm việc nhà, nhất làkhông phải nấu cơm, còn bao nhiêu thời gian có thể tự mình thu xếp, đúng làkhông khác gì chim xổ lồng!
Mà đúng là không sosánh thì không thể nhận ra, lúc ở bên cạnh Quản Đồng, đã quen việc gì cũng cóngười làm cùng, quen với việc dù đi
đâu cũng phải báo cáo, cũng quen với việcdù bạn bè mời đi đâu cũng phải
suy nghĩ trước xem có ảnh hưởng gì đến công việcvà nghỉ ngơi của Quản
Đồng không... Nhưng giờ thì cô chỉ muốn hét lên sung sướng!Ha ha ha! Một mình tự tung tự tác sao mà sướng thế!
Giờ thì, cuối cùng côcũng hiểu, tại sao hiện tượng “vợ chồng
cuối tuần” ở các thành phố lại thịnhhành. Trước khi có con, đây quả là
một mô hình khoa học, bình đẳng và tự do!
Ha ha ha ha ha...
C tối, cô Cố - giờ đãtự do, vừa ði miệng vừa ngân nga hát, tay cầm túi quà lớn túi quà nhỏ ðến nhàÐoàn Phỉ ãn cõm.
Vừa vào cửa đã thấyĐoàn Phỉ và người giúp việc vừa thuê nấu
nướng trong bếp, Cố Tiểu Ảnh hối hảchào rồi nhào vào phòng ngủ, Hứa Tân
đến trước một lúc, đang đùa với con gáiĐoàn Phỉ.
Con gái Đoàn Phỉ tênlà Mạnh Tư Vĩ.
Phản ứng đầu tiên củaCố Tiểu Ảnh khi nghe cái tên này là mở
to mắt: “Tại sao không đặt là Mạnh ĐìnhVĩ? Hồi em học tiểu học thích
nhất là bài hát của cô ấy”.
Mạnh Húc chán nảnnhìn Cố Tiểu Ảnh: “Cô học cao học đã học môn “cơ sở triết học” chưa?”
“Cái này thì liênquan gì đến triết học nhỉ?” - Cô Cố mù chữ trợn đôi mắt thắc mắc: “Mạnh Đình Vĩlà triết học à?”
“Đúng là thua cô rồi!”- Mạnh Húc lắc đầu than thở, “Cô Cố, cô đã nghe đến tên nhà triết học Pascalchưa, là người mà đơn vị cường độ
trong sách giáo khoa vật lý lấy tên theo ấy?Ông cũng là một nhà triết
học nổi tiếng, từng nói rằng: con người chính là câycỏ lau, là thứ yếu
ớt nhất trong giới tự nhiên, nhưng con người lại là thứ cỏlau biết tư
duy. Một con người, dù có chiếm bao nhiêu đất đai cũng không quantrọng,
bởi vì sự tồn tại về mặt không gian, vũ trụ nếu có nhiều thêm một
ngườithì cũng nuốt chửng con người đó. Lúc này con người chỉ là một hạt
vật chất bénhỏ. Nhưng vì có tư duy, con người lại có thể bao gồm trong
mình cả một vũ trụ...”
“Đúng là có kiến thức!”- Cô Cố mù chữ há hốc mồm tán thưởng, “Vậy thì
cháu ngoại của tôi nên lấynickname là gì nhỉ? Thảo Thảo được không?”
Tiến sỹ Mạnh khôngnói gì, nghĩ bụng: nói chuyện với đồ không có kiến thức này đúng là chỉ phí lời.
Thựa ra Mạnh Tư Vĩ cótên thân mật là Quả Quả, với ý là “quả
hạt dẻ cười”. Ban đầu Mạnh Húc định đặtlà “Ưu Ưu”, với ý là “ưu tú”,
nhưng Đoàn Phỉ không đồng ý. Cô nói ưu tú haykhông cũng không phải là
quan trọng nhất, quan trọng là cả đợi phải rạng rỡ,vui vẻ, tích cực,
khỏe mạnh. Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân tán thành cả hai tay haichân quan điểm này của Đoàn Phỉ, ba đánh một chẳng chột cũng què, thế là MạnhTư Vĩ
được gọi là Quả Quả.
Lúc ăn cơm tối, Cố TiểuẢnh tìm một vòng không thấy Mạnh Húc đâu, liền hỏi Đoàn Phỉ: “Anh rể bận gì hảchị?”
“Đi dọn nhà rồi!” -Đoàn Phỉ vừa chan canh cho mọi người vừa
giải thích, “Trường chị phân cho mộtcăn hộ ba phòng, toàn để k