Hôn Nhân Giấy

Hôn Nhân Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324692

Bình chọn: 7.5.00/10/469 lượt.

tin Cố Tiểu Ảnh có

thai. Hai người này tuy đã rời khỏi Họcviện nghệ thuật, nhưng tai mắt

thì rất nhiều. Ngay trong ngày kiểm tra sức khỏe,họ đã được báo tin

chuẩn xác: Cố Tiểu Ảnh có thai.

Phản ứng của hai ngườinày rất khác nhau.

Đoàn Phỉ thì mừng quáđỗi: “Tốt quá rồi, Quả Quả của chúng ta

có bạn rồi, mới nửa tuổi thôi, có thểchơi cùng nhau được!”

Hứa Tân thì vô cùng bấtmãn: “Đồ tàn nhẫn, mình còn chưa có

bạn trai, thế mà cậu đã mang bầu rồi, đúnglà đồ không có nhân tính!

Cố Tiểu Ảnh im lặngkhông nói gì.

Cô thấy biểu hiện củaHứa Tân cũng dễ hiểu, nhưng tại sao Đoàn Phỉ lại vui đến thế nhỉ?

Thực ra Đoàn Phỉ cũngkhông hiểu, tại sao mà Cố Tiểu Ảnh lại phải buồn?

Cuối tuần, Đoàn Phỉ lạigọi Cố Tiểu Ảnh đến nhà mình ăn cơm.

Cô còn dặn người giúp việc làm cả một bànnhiều đồ ăn ngon, nói là để bồi dưỡng cho Cố Tiểu Ảnh. Cố Tiểu Ảnh nhìn cả mộtbàn đầy ắp đồ ăn mà thở

dài sườn sượt, ăn mà chẳng thấy ngon, cuối cùng cũng chỉlợi cho tâm hồn

ăn uống của Hứa Tân.

Giữa bữa ăn, Đoàn Phỉhỏi Cố Tiểu Ảnh: “Bao lâu em không gặp ông xã rồi?”

Cố Tiểu Ảnh lấy đũa dầmdầm cơm, rầu rầu: “Nửa tháng rồi... em về nhà mẹ nghỉ hè một tuần, rồi quay vềtrường bận bịu chuyện trường

thanh tra, anh ấy cũng bận, không về nhà được”.

“Anh ấy đã biết em cóbầu chưa?” - Đoàn Phỉ đặt đũa xuống, nhìn Cố Tiểu Ảnh hỏi.

“Chưa biết”, Cố Tiểu Ảnhlắc lắc đầu, “Em vẫn còn chưa lấy lại thăng bằng sau cú sốc này”.

“Cái này thì có gì màgọi là sốc?” - Đoàn Phỉ ngạc nhiên, “Cố

Tiểu Ảnh, em có biết là mình rất may mắnkhông, con cái là lộc trời cho,

em biết không?”

“Lộc trời cho á?” - CốTiểu Ảnh ngẩng đầu nhìn Đoàn Phỉ, “Nhưng ông xã em ở xa

những 400km, em ở thànhphố này chẳng có người thân, cái món lộc này quá

nặng nề!”

“Chính vì

chuyện nàymà em không vui sao?” - Đoàn Phỉ trợn mắt, cảm thấy không thể

tưởng tượng nổi,“Cố Tiểu Ảnh em thật là không thể hiểu nổi! Em nói cho

chị biết đi, em có địnhgiữ đứa bé này không?”

“Em có thể không giữlại sao?” - Cố Tiểu Ảnh gục đầu buồn bã,

“Em lên mạng tìm thông tin, đều thấynói cái thai đầu tiên không thể tùy

tiện bỏ đi”.

“Cố Tiểu

Ảnh!” - ĐoànPhỉ bực mình đến choáng váng, nhưng vẫn cố gắng kìm chế, nhẹ nhàng khuyên giải,“Nếu đã quyết định sinh đứa bé ra khỏe mạnh, thế thì

hãy vui vẻ mà đón chào nó.Dù gì thì cũng đã có nó rồi, nên không còn

thời gian mà buồn bã, sầu khổ đâu.Chị biết, em một mình nuôi con sẽ rất

vất vả, nhưng cũng không phải là không cócách giải quyết! Dù em không

thích bố mẹ chồng, thì em vẫn còn bọn chị cơ mà,em còn có thể thuê người giúp việc... Thực ra chẳng có ai là cô độc cả, dù chồngkhông ở bên

cạnh, thì mình vẫn có thể sinh con và nuôi nấng như bình thường!”

Đoàn Phỉ nói rất đanhthép, Cố Tiểu Ảnh sững người, ngẩng đầu

nhìn Đoàn Phỉ, thì thấy cô nói như giãibày tâm sự: “Em ơi, sở dĩ bây giờ em không muốn đứa con này, vì em chưa chuẩn bịsẵn sàng, thứ hai là vì

em vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của nó. Đợi đếnkhi đứa bé trong

bụng em bắt đầu đạp, thì thậm chí em sẽ còn cảm thấy hơi thở củanó, nhịp tim và tình cảm của nó. Lúc ấy, em sẽ biết, trên đời này, vĩ đại

nhấtchính là người mẹ, bởi vì không có khó khăn nào có thể ngăn cản

quyết tâm bảo vệđứa con của người mẹ”.

Trái tim Cố Tiểu Ảnhnhói lên, cô đờ người nhìn Đoàn Phỉ;

trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, HứaTân cũng không dám nói gì, chỉ

lắng tai nghe. Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, CốTiểu Ảnh đột nhiên

chẳng biết nên nói gì.

Đoàn Phỉ thở dài, đứnglên đến bên cạnh Cố Tiểu Ảnh, nắm lấy tay cô, nhìn vào mắt cô nói: “Em ơi, nếuem tin chị, thì hãy dọn đến nhà bọn chị ở. Ở đây còn một phòng trống. Chúng tađều là người thân thiết, có thể chăm

sóc em. Thế nên những vấn đề em lo lắng, bảnchất lại không thành vấn đề. Điều em cần làm bây giờ, là tìm cho mình việc gìđó để làm, chuyển hướng chú ý, thư giãn tinh thần. Cần giảm áp lực, ăn uống đủchất, vận động

đều đặn, ít dùng máy tính... thử nghĩ xem, chỉ chín tháng nữathôi, em sẽ có một đứa con đáng yêu, xinh đẹp giống hết như Quả Quả, em khôngthấy

kỳ diệu hay sao?”

Ánh mắt Đoàn Phỉ trànđầy hi vọng và chờ đợi. Cô nhiệt tình nhìn Cố Tiểu Ảnh:

“Tiểu Ảnh, từ trước đếnnay em luôn là người không chịu thua cuộc. Một

chuyện tốt đẹp này, tại sao em lạilo sợ thế? Em lo không có ai chăm sóc

em phải không? Còn có bọn chị đây cơ mà!”

Lòng Cố Tiểu Ảnh dần ấmlại. Cô rưng rưng nhìn Đoàn Phỉ, rồi

lại nhìn Hứa Tân đang dùng hai ngón tay tạothành chữ V phía sau Đoàn

Phỉ, dần dần dường như đúng là cô không còn sợ hãi nữa.

Điều này thật kỳ lạphải không? Cố Tiểu Ảnh tự cảm thấy từ lúc mang bầu, tâm trạng mình thay đổi thấtthường. Cô âu sầu suốt một tuần,

rồi chỉ trong bữa cơm ở nhà Đoàn Phỉ đã lấy lạiđược dũng khí? Đúng là vô lý thật?

Nhưng Đoàn Phỉ

quả thựcnói không sai, dù gì thì cũng đã quyết định giữ lại đứa bé, thế

thì tại sao phảibuồn, lại không vui? Tại sao không lấy lại tinh thần, để chào đón sự ra đời củađứa trẻ?

Sớm đã biết sẽ thế này, sao lại phải tựdày vò mình đến hai tuần, làm tinh thần xuống trầm trọng đến mức này?

Đây chẳng phải tự muaviệc vào thâ


Lamborghini Huracán LP 610-4 t