
nhìn cậu. Cậu ta muốn cậu chuẩn bị tâm lý trước.”
Bí Đỏ quả nhiên không nói ngoa.
Sau khi Bí Đỏ nói những lời kia, ngày nào tôi cũng nhận được một bó hóa
hồng đỏ thắm làm cho các đồng nghiệp nữ trong công ty phải ghen tỵ. Họ
rối rít tới hỏi thăm tôi gần đây gặp phải số đào hoa gì hoặc là hỏi tôi
làm sao có thể làm cho chồng mình trở nên lãng mạn như thế. Người trong
công ty chỉ biết tôi sảy thai ngoài ý muốn chứ không biết tôi đã ly hôn
với Lưu Thiếu Ngôn. Nhưng tôi biết là không bao lâu nữa, tin tức tôi ly
hôn sẽ trở thành đề tài bàn tán trong công ty. Trước kia tôi làm như
không có chuyện gì thì hiện tại cứ dựa vào đó mà chịu đựng lời lẽ của
người khác. Tôi cảm thấy tôi chính là “người phụ nữ đã đi qua mùa đông”, sau này sẽ không cảm thấy lạnh nữa.
Hoa hồng ngày ngày đều được đưa đến nhưng Cà vẫn không xuất hiện.
Hôm nay Lãnh Thanh Hoa đi vào phòng làm việc của tôi, đóng cửa lại, mặt
thần bí nói: “Lạc Băng, nếu có thời gian em đi gặp bác sĩ tâm lý một
chút đi?”
Tôi không hiểu gì, trừng mắt nhìn anh, tôi tức giận hỏi ngược lại anh: “Em bị bệnh gì mà phải đi gặp bác sĩ tâm lý chứ?”
“Lạc Băng, không phải là anh muốn nói em, ngày nào em cũng mua hoa hồng,
nhất định là tốn không ít tiền. Em không cần phải phí tiền như vậy,
không bằng đưa số tiền đó cho anh, anh xài giúp cho.” Lãnh Thanh Hoa vừa nói vừa đặt mông ngồi xuống ghế sa lon, sau đó bắt chéo hai chân lại
với nhau.
“Lãnh Thanh Hoa, anh không có phát sốt đó chứ?” Tôi nghiêm túc hỏi anh.
Lần này đến lượt Lãnh Thanh Hoa không hiểu gì: “Anh làm sao có thể phát sốt được, gần đây ngày nào cũng đi nhặt cầu cho Tiểu Mạn, thân thể rất
cường tráng đó.”
“Không có phát sốt thế thì tại sao lại ở đây nói bậy?”
“Lạc Băng, ở trước mặt anh em có cần phải giả bộ không? Hơn nữa, ly hôn
không còn là chuyện mất mặt ở thời đại này, em không cần phải ngày nào
cũng mua hoa hồng để chứng minh là mình không có ly hôn.”
Thì ra là Lãnh Thanh Hoa nghĩ rằng tôi mua hoa tặng chính mình, muốn nói cho
mọi người biết là tôi và chồng rất là đằm thắm. Tôi không nhịn được nữa
nên bật cười, một ngụm trà bị phun ra ngoài, đúng lúc Lãnh Thanh Hoa ở
phía đối diện hứng hết.
“Trời ơi, Lạc Băng, anh không ở trước
mặt mọi người vạch trần em còn tới đây quan tâm em, thế mà em lại làm
như thế với anh sao.” Lãnh Thanh Hoa vừa nói vừa đi ra ngoài, đau lòng
nhìn bộ y phục của mình.
Hoa hồng vẫn ngày ngày được đưa tới, Cà vẫn không xuất hiện. Tới bây giờ tôi đã hình thành thói quen mỗi sáng
sớm đều nhận hoa hồng.
Cô gái thuê chung nhà với tôi là người
Quảng Đông tên là A San, bây giờ đang ở trong phòng bếp nấu súp. Cô gái
Quảng Đông này nghe nói muốn gã cho một người chồng tốt thì trước hết
phải biết nấu một nồi súp ngon. A San năm nay hai mươi bốn tuổi, là giáo viên dạy ngoại ngữ ở trường tiểu học Hướng Dương ở khu Đông Thành. Bộ
dáng A San nhỏ gầy, xương gò má cao, da đen, mang một gọng kính to, lúc
mới nhìn cứ tưởng là sinh viên đại học. A San ở trong mắt tôi vẫn là một cô gái nhỏ nhưng cô ấy suốt ngày cứ nói là mình đã già. Tôi hỏi nguyên
nhân thì mới biết, thì ra A San đã hai mươi bốn tuổi nhưng vẫn chưa có
bạn trai nên người trong nhà gọi cô ấy là gái lỡ thì. A San nói bình
thường con gái ở Quảng Đông hai mươi tuổi đã lấy chồng, khi A San mười
tám tuổi đã bắt đầu xem mắt, đến nay đã được sáu năm nhưng vẫn chưa tìm
được ai.
A San thấy tôi về nhà, ngừng viết một lát rồi ra ngoài hỏi tôi: “A Băng, ngày mai chị có phải làm thêm giờ không?”
“Hả? Ngày mai là cuối tuần rồi sao?” Tôi bận rộn mấy ngày nay nên cũng chẳng nhớ ngày tháng gì.
“Đúng vậy.” A San mong đợi nhìn về phía tôi.
“Không có làm thêm giờ. Có phải lại đi xem mắt không?” Hai lần trước A San đi
xem mắt tôi cũng đi cùng. Lần đầu tiên còn cùng nhau ăn cơm, lần thứ hai không nói được mấy câu chỉ uống ly nước trái cây ở Khẳng Đức Cơ rồi ra
về.
“Làm thế nào em mới có thể tìm được một người đàn dê tốt
đây?” A San có lẽ vĩnh viễn sẽ không phát âm đúng được hai chữ “đàn
ông”, cô ấy cứ kêu là “đàn dê”. Lần đầu tiên là khi tôi nghe A San nói
là cô ấy bị một “Lệ dê” đụng phải ở dưới lầu. Tôi an ủi một hồi, tôi
thấy mặt A San bị sưng vù cũng không ngừng nói “Lệ dê”. Hơn nửa buổi tối tôi cũng không hiểu “Lệ dê” rốt cuộc là cái gì? Nó lại có thể đụng A
San biến thành như vậy. Kết quả đến nửa đêm tôi dựng A San dậy hỏi “Lệ
dê” rốt cuộc là cái gì, A San cười ngất tại giường nói “Chị chính là một “Lệ dê” đó.” Thì ra “Lệ dê” là chỉ phụ nữ. Tôi nghĩ lời nói của người
Quảng Đông quả thật rất trừu tượng, lại nói phụ nữ thành nước mắt của dê con.
“Vậy cũng được, ngày mai mấy giờ phải rời giường?” Tôi
đồng ý đi với A San đi xem mắt, ai bảo tôi ăn canh súp của người ta thì
phải đi với người ta chứ sao.
“Có thể ngủ nướng, buổi trưa mới đi.”
Bởi vì ngày mai phải đi với A San nên tôi và cô ấy đứng trước tủ quần áo
nghĩ xem ngày mai nên mặc gì. Cuối cùng tôi quyết định mặc cái áo màu
trắng rộng thùng thình, bên ngoài mặc một cái áo khoác, phía dưới là một cái quần jean màu trắng cộng thêm